"Hàn đạo hữu cần gì phải tỏ vẻ lãnh đạm như vậy? Mặc kệ mọi chuyện có thế nào nhưng chúng ta đã gặp nhau vài lần nên cũng có thể coi là chỗ quen biết. Tuy nhiên, lúc này ta đợi ngươi ở dọc đường cũng bởi vì một việc khác. Ta muốn giao dịch một việc với đạo hữu, không biết Hàn đạo hữu có hứng thú không?" Bảo Hoa tươi cười nói.
"Giao dịch gì? Nói sơ qua cho Hàn mỗ nghe trước đi." Hàn Lập cười ha ha, tỏ vẻ như thể sao cũng được.
"Đạo hữu cùng ta qua chỗ khác rồi tiếp tục nói chuyện này được không?" Bảo Hoa liếc nhìn Ngân Nguyệt cùng Giải Đạo Nhân, sau đó lại đưa mắt về khoảng không ở gần đó rồi nói.
"Tốt, không vấn đề gì!" Hàn Lập lãnh đạm gật đầu, rồi thì thầm đôi câu với hai người Ngân Nguyệt, tiếp đó hắn liền bay theo Bảo Hoa tới một chỗ không mấy xa lắm.
Một lát sau, Bảo Hoa cùng Hàn Lập đều đã đáp xuống một cồn cát nhỏ. Hai người giữ khoảng cách cỡ năm sáu trượng với đối phương.
Bảo Hoa khẽ điểm ngón tay, bắn ra từng bó tơ nhỏ màu hồng phấn ra bốn phía. Những sợi tơ chợt lóe lên, bay vọt đi rồi biến mất vào không trung.
Toàn bộ cồn cát liền rung động, rồi một tầng cấm chế vô hình liền bao phủ nó vào trong.
Hàn Lập thấy vậy mới lạnh nhạt nói:
"Giờ đạo hữu có thể nói được rồi."
"Hàn đạo hữu cần gì lại nóng vội vậy? Cách đây mấy ngày thiếp thân có thu được một loại quả đàn hương rất quý hiếm, giờ sẽ lấy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/713637/chuong-2220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.