Thanh niên này chính là Hàn Lập, tiêu phí non nửa năm đi liên tục không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đã chạy về đến Thiên Uyên thành.
Lúc này, trong khoang thuyền bằng ngọc lại xuất hiện thêm hai người, một nam một nữ bước ra. Đó chính là Ngân Nguyệt và Giải đạo nhân.
Ngân Nguyệt hướng ánh mắt về phía trên tường thành, nơi mọi người đang đứng, đảo qua một cái, trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
"Hóa ra là Hàn huynh đã trở lại, cái này thật sự là việc đáng mừng. Ta chờ ở đây là có một số việc khác, nhưng không biết Hàn đạo hữu hôm nay lại trở về. Nếu không nhất định sẽ đi cung nghênh đạo hữu từ xa rồi." Lão giả tóc bạc rốt cục cũng đã hết giật mình tỉnh táo lại, trong lòng không ngừng âm thầm kêu khổ, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ tươi cười, hướng Hàn Lập ôm quyền nói.
Lão giả một bên miệng nói, một bên nhịn không được liền dụng thần niệm hướng Hàn Lập đảo qua, liền phát hiện ra rằng không thể nào nhìn ra được độ nông sâu của cảnh giới, chỉ cảm thấy hơi thở đối phương rõ ràng so với trước kia sâu thêm không lường được, trong lòng lại càng âm thầm run lên.
Tuy rằng hắn không biết kết quả của việc Hàn Lập đột phá vào Đại Thừa bình cảnh như thế nào, nhưng không hề nghi ngờ tu vi của Hàn Lập rõ ràng lại đại tăng.
Không riêng gì Cốc trưởng lão, các trưởng lão Hợp Thể kỳ khác ở đó, sau khi nhận ra Hàn Lập, cũng đều theo bản năng, đưa thần niệm dò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/713610/chuong-2193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.