"Chẳng lẽ người của Mộc tộc đã bị Ma tộc tiêu diệt sạch sẽ cho nên mới nhìn không thấy một ai. Chu Quả Nhi mặt liền biến sắc, có một chút lo lắng nói.
"Tiêu diệt sạch sẽ thì không có khả năng. Dân số Mộc tộc có tới trăm ngàn ức( 100 tỉ),còn có không ít tu sĩ hợp thể kỳ. Cho dù không địch lại Ma tộc, cũng tuyệt đối không thể dễ dàng bị tiêu diệt sạch sẽ như vậy được. Huống hồ Mộc tộc cùng Nhân tộc chúng ta cùng vài tộc khác kết thành hiệp ước đồng minh nên những tộc đó không thể trơ mắt ra mà nhìn Mộc tộc bị giết sạch sẽ như vậy. Chẳng qua có thể là khu vực này thế lực của Ma tộc chiếm thượng phong nên dân chúng Mộc tộc sống nơi đây đã rút lui tất cả khỏi đây rồi." Hàn Lập trầm ngâm một lát rồi chậm rãi trả lời.
"Tiền bối nói rất có lý. Chỉ cần chúng ta đi xa cái không gian thông đạo kia hơn chút nữa, ta nghĩ chắc có thể tình cờ gặp được người của Mộc tộc." Chu Quả Nhi nghe cảm thấy có lý, liên tục gật đầu.
Hàn Lập không nói gì nữa, tiếp tục thúc dục phi xa chạy tiếp. Trong lòng có chút buồn bực.
Ba ngày sau, trước mặt hai người là một mảng rừng mênh mông.
Phi xa ngừng lại, lẳng lặng trôi nổi giữa không trung.
Cách phi xa hơn trăm trượng có bảy tám tên cao giai Ma tộc chặn ở phía trước.
Mấy tên Ma tộc này sau lưng đều mọc lên một đôi màu cánh màu xanh với những sợi gân màu đỏ. Trên người chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/713560/chuong-2143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.