Người đang đi tới là một thiếu nữ có dáng người cao gầy tuổi chừng hai mươi, tóc màu tím búi cao, trên trán có một chiếc sừng màu trắng, dung mạo đoan chính, nhìn Hàn Lập mà trên mặt vẫn còn vương nét cười.
Chân diện mục của vị Bạch gia lão tổ này thật sự làm người khác có chút ngạc nhiên!
"Sao vậy, chẳng lẽ trước đó Hàn đạo hữu không biết thiếp thân là con gái sao?" Nữ tử tóc tím khẽ cười một tiếng nói với Hàn Lập.
"Bạch Vân Hinh đạo hữu đúng là chưa cho Hàn mỗ biết qua việc này, tại hạ có chút thất thố, làm cho tiên tử chê cười rồi." Hàn Lập dù sao cũng không phải người thường, có chút ngạc nhiên rồi lại trở lại bình thường ngay lập tức, nhưng vẻ ngạc nhiên vẫn còn lưu lại trên mắt.
"Không có gì, việc này cũng không phải thiếp thân lần đầu gặp phải. Dù sao cái tên Phúc Thiên Cư Sĩ đúng là dễ dàng làm cho người khác hiểu lầm. Nhưng xưng hô này là Bạch gia hơn mười đời lão tổ lưu truyền tới nay, cho nên thiếp thân mặc dù ma công đại thành, cũng không nên tùy ý sửa đổi." Nữ tử tóc tím cười nói, nhẹ giọng giải thích hai câu.
Lời này làm Hàn Lập chợt hiểu ra mọi chuyện.
Trong một vài gia tộc, hoàn toàn có chuyện đem xưng hô cùng chức vị truyền tới đời sau, theo một khía cạnh nào đó cũng là tăng cường tính truyền thừa của gia tộc.
Việc này nhìn như giống trò đùa, nhưng theo Hàn Lập biết thì dường như hiệu quả cũng không tệ.
Lúc này nữ tử tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/713469/chuong-2052.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.