Chương trước
Chương sau
"Hiện tại ngươi đang ở Luân Hồi kỳ, tu vi chân chính cũng không phải là Kết Đan kỳ thì phải!" Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, câu nói của hắn khiến trong lòng đối phương trầm xuống.
"Thì ra tiền bối đã nhận ra! Vẫn bối rõ là hồ đồ, nếu tiền bối đã biết Tố Nữ Luân Hồi công, biết hiện tại vãn bối đang ở giai đoạn Luân Hồi, quả thật không có gì ngạc nhiên!" Sắc mặt Chu Quả Nhi trở nên hơi khó coi, khẽ trả lời.
"Tu vi trước kia của ngươi ở cảnh giới nào? Nguyên Anh, hay là Hóa Thần?" Hàn Lập hỏi thẳng.
"Vãn bối đã tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, nếu không phải bản thân đang ở giai đoạn Luân Hồi, cũng sẽ không bị người khác ám toán, càng không bị bắt làm tù binh." Chu Quả Nhi khẽ cắn đôi môi đỏ mọng rồi chậm rãi trả lời.
"Nhìn thì tuổi tác thật sự của ngươi cũng không quá lớn, vậy mà đã có thể tu luyện Tố Nữ Luân Hồi công đến cảnh giới như vậy, ngoại trừ thiên tư hơn người, xem ra cũng cần phải có một người vô cùng tinh thông Tố Nữ công để chỉ điểm mới đúng. Nếu mẫu thân của ngươi cũng tu luyện công pháp này, cảnh giới chắc hẳn cũng không thấp nhỉ." Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, tiếp tục hỏi.
"Nếu tiền bối muốn hỏi về những việc riêng của vãn bối, đương nhiên vãn bối sẽ không dám dấu diếm gì, nhưng nếu hỏi đến gia mẫu, vãn bối chỉ có thể từ chối trả lời." Nhận thấy dường như Hàn Lập rất có hứng thú với mẫu thân, dù sắc mặt trở nên khó coi nhưng vẫn cắn răng trả lời.
"Ngươi quả là một người con hiếu thảo, điều này thật sự hiếm thấy. Chỉ có điều ngươi cho rằng mình không nói, ta sẽ không có biện pháp để tìm hiểu sao?" Hàn Lập cười nhạt, nói một câu rất thâm ý.
"Nếu tiền bối muốn dùng Sưu Hồn thuật, vãn bối thà lập tức tự bạo Nguyên Anh mà chết, cũng tuyệt đối không để tiền bối đạt được!" Thiếu nữ hoàng sam vừa nghe được câu nói của Hàn Lập, lập tức liên tưởng đến điều gì đó, khuôn mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt, cùng lúc đó, chân lực trong cơ thể điên cuồng lưu chuyển, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát.
Nhưng đúng lúc này, Hàn Lập lại nhẹ nhàng cười nói:
"Ở trước mặt ta, cho dù nha đầu nhà ngươi muốn tự bạo, cũng phải được ta đáp ứng mới được!"
Vừa dứt lời, một cái tay áo của hắn đột nhiên phất nhẹ về phía thiếu nữ.
Ngay tức khắc, một luồng sáng màu xám cuồn cuộn xuất hiện, bao phủ toàn thân của thiếu nữ.
Chu Quả Nhi chỉ cảm thấy thân thể tê rần, tứ chi nhất thời không thể nhúc nhích, cùng lúc đó, pháp lực trong cơ thể đột nhiên ngưng lại, không cách gì điều động chút nào, pháp lực vốn đang điên cuồn tập trung ở đan điền không ngờ lại như tuyết giữa mùa xuân, thoáng chốc đã tiêu tan tản mất.
Giờ phút này, cho dù nàng muốn tự bạo Nguyên Anh như đã nói, căn bản là việc si tâm vọng tưởng.
"Ngươi đã làm gì với ta?" Chu Quả Nhi vừa sợ vừa giận, hét lên hoảng hốt.
"Không có gì, chẳng qua là muốn ngươi thành thật trả lời câu hỏi của ta mà thôi. Bây giờ hãy nhìn vào mắt của ta." Giọng điệu Hàn Lập nhẹ nhàng như không có việc gì lớn.
"Hả, mắt gì..." Mặc dù tuổi tác của Chu Quả Nhi không lớn nhưng cũng biết vào lúc này tuyệt đối không được làm theo lời đối phương nói, nhưng lời nói của Hàn Lập vừa đến tai lập tức khiến thân thể nàng chấn động, cuối cùng theo bản năng nghiêng đầu về phía trước, hướng đôi mắt long lanh của mình về phía hai mắt của đối phương.
Trong phút chốc, thiếu nữ chỉ cảm thấy ở trước mặt có hai điểm sáng màu xanh lóe lên, xoay tít một vòng, thần thức của mình đột nhiên trở nên ngẩn ngơ, đồng thời mí mắt nặng trĩu như ngàn cân!
"Không tốt!" Thiếu nữ hoàng sam chỉ kịp nói một tiếng mơ hồ, hai mắt liền khép lại, thần trí bất tỉnh.
Hàn Lập thấy mọi chuyện như vậy, thần sắc không thay đổi nhưng một tay thì kết quyết, đánh một đạo pháp quyết về phía thiếu nữ, cùng lúc đó, hai tia sáng màu xanh trong mắt càng thêm chói lọi.
Nếu lúc này có thể nhìn thấu thân thể của thiếu nữ, có thể phát hiện Nguyên Anh cao một tấc vốn đang xếp bằng ngồi ở giữa đan điền của Chu Quả Nhi hiện đang bị tầng tầng những tia sáng màu xám quấn chi chít, đồng thời, hai mắt Nguyên Anh nhắm nghiền như có vẻ đã hôn mê bất tỉnh.
Trong nháy mắt khi pháp quyết màu xanh nhập vào thân thể thiếu nữ, mí mắt Chu Quả Nhi khẽ cử động, đôi mắt long lanh vốn đang nhắm nghiền lại chậm rãi mở to tròn xoe.
Chỉ có điều đồng tử của nàng lúc này hơi nở ra, ánh mắt toán loạn, cử động giống hệt như khôi lỗi.
"Pháp quyết của Tố Nữ Luân Hồi công mà ngươi tu luyện có được từ đâu?" Đồng tử của Hàn Lập xoay chuyển, một luồng sáng màu xanh động lòng người không ngừng chớp lên, cùng lúc đó, trong miệng phát ra âm thanh trầm thấp của câu hỏi.
"Tố Nữ Luân Hồi công là do gia mẫu truyền thụ!" Vẻ mặt Chu Quả Nhi đờ đẫn nhưng câu trả lời lại vô cùng rõ ràng.
"Ngày thường ai là người chỉ điểm cho ngươi tu luyện công pháp, mẫu thân của ngươi có tu luyện Tố Nữ Luân Hồi công hay không?"
"Là gia mẫu chỉ điểm, mẫu thân không tu luyện Tố Nữ công mà là Thanh Khí quyết!"
"Thanh Khí quyết, đó là pháp quyết rất bình thường của đạo gia. Mẫu thân ngươi tu luyện đến cảnh giới nào rồi? Không tu luyện Tố Nữ Luân Hồi công mà vẫn có thể tiến hành chỉ điểm cho ngươi, chẳng lẽ cảnh giới rất cao?" Hàn Lập có phần bất ngờ nhưng ngữ khí vẫn không thay đổi, tiếp tục hỏi.
"Cảnh giới của gia mẫu chỉ là Nguyên Anh, về phần chỉ điểm tu luyện..." Đối với câu hỏi này của Hàn Lập, sau khi thiếu nữ hoàng sam trả lời một vế, vẻ mặt đột nhiên trở nên mờ mịt, câu nói cũng dừng lại một lát.
"Thế nào, chẳng lẽ việc mẫu thân chỉ điểm cho ngươi còn có điểm gì khác thường, hãy nói chi tiết toàn bộ!" Vừa thấy vẻ mặt của thiếu nữ, trong lòng Hàn Lập nảy ra điều gì đó, truy hỏi đến cùng.
"Việc chỉ điểm tu luyện Tố Nữ công của gia mẫu đối với ta quả thật có điều không bình thường. Trước kia khá bình thường, nhưng từ sau khi ngưng kết Nguyên Anh, đối với một ít nghi vấn của ta khi tu luyện, phần lớn gia mẫu không thể giải đáp ngay tại chỗ, mà phải cách vài ngày nửa tháng mới có thể đưa ra được đáp án. Ta nghi ngờ sau lưng gia mẫu có một người sư phụ khác chân chính tinh thông Tố Nữ Luân Hồi công."
Lời thiếu nữ hoàng sam nói ra khiến Hàn Lập nhảy dựng lên, lập tức hỏi:
"Sau lưng còn có một sư phụ khác, ngươi có từng hỏi gia mẫu mình thật sự có kẻ khác hay không?"
"Đã hỏi nhiều lần, nhưng mỗi lần mẫu thân đều phủ nhận."
"Mẫu thân ngươi tên là gì, có dáng vẻ như thế nào..." Hàn Lập hơi nhíu mày.
"Gia mẫu tên là Lăng Phi Tiên, vẻ mặt giống ta năm phần." Thiếu nữ trả lời không chút chần chừ.
"Có năm phần giống ngươi?" Ánh mắt của Hàn Lập quan sát thiếu nữ vài lần nữa, nhưng cuối cùng chỉ lắc lắc đầu, thì thầm một câu rồi trầm ngâm không nói gì.
"Ngươi đến Ma Giới như thế nào, là người ở đâu trước khi trở thành nô lệ?" Sau một lúc lâu, Hàn Lập như nghĩ đến việc gì đó, đột nhiên hỏi tiếp.
"Ta bị người khác đuổi giết, vô tình rơi vào vết nứt không gian mới đến được Ma Giới, đến từ Tiểu Linh Thiên." Chu Quả Nhi đờ đẫn trả lời.
"Tiểu Linh Thiên, đó là địa phương nào?" Hàn Lập nghe vậy liền giật mình.
"Tiểu Linh Thiên chính là Tiểu Linh Thiên!" Chu Quả Nhi vẫn đờ đẫn trả lời.
Hàn Lập nghe xong câu trả lời này, lông mày liền nhíu chặt lại, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi rồi lẩm bẩm như tự nói với mình:
"Quên đi, ta còn chút phiền toái, tự mình thu thập phần tư liệu này vậy."
Vừa dứt lời, pháp quyết trong tay hắn liền biến đổi, âm thanh "xuy xuy" vang lên, một tia sáng trong suốt từ giữa trán phát ra, lóe lên rồi nhập vào giữa trán của thiếu nữ hoàng sam.
Ngay sau đó, lam quang trong mắt Hàn Lập càng trở nên uy phong hơn, bắt đầu lặng lẽ tiến hành thi pháp.
Tu vi chân chính của thiếu nữ tên Chu Quả Nhi này cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, với tu vi Hợp Thể của Hàn Lập để tiến hành điều tra nguyên thần, chỉ cần tận lực cẩn thận, đương nhiên sẽ không gây tổn thương gì đến nguyên thần của nàng.
Vừa mới hết thời gian một chén trà nhỏ, Hàn lập đã dễ dàng tìm được toàn bộ thông tin cần thiết, tia sáng trong suốt giữa trán cũng được thu lại.
Ngay sau khi tia sáng trong suốt biết mất, thân thể thiếu nữ lập tức nghiêng ngả rồi ngã xuống mặt đất.
Nhưng chỉ một lát sau, từ miệng nàng nhẹ nhàng truyền ra âm thanh ngủ say.
Chu Quả Nhi này vậy mà thật sự ngủ say trước mặt Hàn Lập.
Hàn Lập thấy vậy chỉ mỉm cười, hai mắt nhắm lại, bắt đầu lặng lẽ nhớ lại toàn bộ tư liệu lấy được từ thiếu nữ.
Không biết qua bao lâu sau, khi hắn mở hai mắt, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm:
"Không ngờ Tiểu Linh Thiên cũng là giới diện vỡ nứt giống như Quảng Hàn Giới, bên trong còn có hơn ức Nhân tộc sinh sống, điều này thật đúng là làm cho người ta không thể tưởng tượng được."
Thì ra Tiểu Linh Thiên này là một bộ phận không gian nhỏ bị mất đi của một giới diện nào đó, hơn nữa sau một thời gian dài biến đổi, gần như đã hình thành một giới diện cỡ nhỏ độc lập. Từ những tư liệu lấy được từ Chu Quả Nhi, kích cỡ của giới diện này dường như xấp xỉ với Quảng Hàn Giới, nhưng mức độ linh khí bên trong tuyệt đối không thể so sánh với nhau, thậm chí còn kém hơn so với Linh Giới một chút.
Nhưng mà có những chủng tộc sinh sống lẫn lộn bên trong Tiểu Linh Thiên này, ước chừng có khoảng bảy tám dị tộc cùng sinh tồn với Nhân tộc.
Điều càng khiến Hàn Lập kinh ngạc chính là tuy rằng không biết ban đầu Tiểu Linh Thiên này bị tộc nào phát hiện ra, nhưng dường như không ít người trong các tộc ở giới này là do từ những giới diện cấp thấp như Nhân Giới phi thăng lên Linh Giới thất bại mới vô tình đi đến không gian này.
Nếu như vậy, Nam Cung Uyển quả thực hoàn toàn có khả năng đang dừng lại ở trong giới diện này.
Điều này cũng có thể giải thích rõ tại sao hắn không thể tìm được tin tức liên quan khi ở Linh Giới.
Hàn Lập vừa nghĩ đến vợ cả, cho dù tu vi đã tu luyện đến bước này, trong lòng cũng không kìm được mà nóng như lửa, chỉ hận không thể lập tức chắp cánh bay đến bên cạnh Nam Cung Uyển, dốc bầu tâm sự về nỗi khổ tương tư trong lòng.
Vẻ mặt của hắn liên tiếp biến đổi không ngừng, sau cùng lại ngồi im lặng trong chốc lát.
Không lâu sau, rốt cuộc Hàn Lập cũng khôi phục tâm tình đang hỗn loạn, khi cân nhắc đến vấn đề làm sao mới có thể đến được Tiểu Linh Thiên này, sắc mặt không khỏi lập tức trở nên u ám.
Tiểu Linh Thiên này khác xa với Quảng Hàn Giới, liên tục chậm rãi chuyển động theo một quỹ tích nhất định trong hư không, có thể tìm được cửa vào trong đó hay không gần như hoàn toàn là vấn đề vận khí. Chu Quả Nhi có thể thông qua vết nứt không gian mà vô tình lạc đến Ma Giới hoàn toàn là do cơ duyên xảo hợp.
Chỉ có điều những tư liệu này đều được lấy từ trí nhớ của Chu Quả Nhi, tình hình thật sự có đúng như vậy hay không, hắn còn phải tìm cách dò hỏi vài người thử xem mới có thể biết được.
Nếu Chu Quả Nhi có thể từ Tiểu Linh Thiên vô tình lưu lạc đến Ma Giới, xem ra cũng sẽ có người trở lại được Linh Giới, do đó nhất định có thể tra được tin tức liên quan.
Nghĩ đến đây, Hàn Lập thở dài một hơi, mạnh mẽ dồn nén những lo lắng trong lòng xuống, ánh mắt khẽ thay đổi, một lần nữa hướng về phía thiếu nữ hoàng sam.
Tuy rằng hắn không thể khẳng định chính xác rằng người truyền thụ Tố Nữ Luân Hồi công cho nàng chắc chắn là con cháu của Nam Cung Uyển, nhưng khả năng này quả thật cũng không nhỏ. Dù sao ngay cả khi hắn đã ở Linh Giới một thời gian dài, cũng chưa bao giờ nghe nói đến tông môn nào của Nhân tộc có được công pháp này.
Dường như thần thông này thực sự cực kỳ hiếm thấy, cũng không biết Yểm Nguyệt Tông ở Nhân Giới trước đây có đại vận như thế nào, không ngờ lại có thể đoạt được truyền thừa công pháp như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.