"Như vậy Hàn mỗi liền đa tạ nhị vị đạo hữu đã nhường cho..."
Hàn Lập hướng về hai người ôm quyền cười dài nói.
"Việc này là việc nhỏ, trước mắt nếu đã phá được cấm chế rồi thì bọn ta hay là nên mau chóng tiến vào bên trong tìm bảo vật thôi. Chỉ cần bọn ta thực sự có thể tìm được mấy thứ đồ vật gia sư cùng Đoạn tiền bối cần kia thì sau khi ra ngoài tự nhiên sẽ có ưu đãi lớn lao."
Liễu Thuý Nhi thần sắc ngưng trọng nói.
Theo sau nàng đem chiếc phiên kỳ màu xám thu lại sau đó liền hoá thành một đạo lam quang hướng xuống phía lỗ thủng bắn đi. Thạch Côn thấy vậy cũng không dám chậm trễ hoá thành một đoàn hoàng quang theo sát sau đó.
Hàn Lập không chút hoang mang, ngẩng đầu nhìn bốn phía, hai mắt híp lại quét qua một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì thì thân hình mới vừa động từ từ nhằm xuống phía dưới đuổi theo.
Lúc này Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn đã độn quang bay đi trước một bước tiến vào trong động khẩu. Hàn Lập bất động thanh sắc bay vào trong lỗ thủng thật lớn màu nhũ bạch này thì thấy bốn phía đột nhiên hiện ra một đoàn quang hà diễm lệ nhằm phía hắn kéo đến. Trong lòng hắn cả kinh, trên người thanh quang chợt loé rồi một tầng hào quang trong suốt hiện ra đem thân hình bảo hộ ở trong đó.
Nhưng đám quang hà diễm lệ này sau khi bao lấy Hàn Lập thì lập tức ngưng tụ thành một đám phù văn, sau đó vây quanh Hàn Lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/713114/chuong-1697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.