Thấy cảnh này, Hàn Lập và Liễu Thuý Nhi không khỏi bốn mắt nhìn nhau.
Thạch Côn rốt cục cũng chậm rãi đứng lên, giọng nói truyền đến một nỗi vô cùng kinh sợ truyền âm với hai người Hàn Lập:
"Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao Ám thú vương lại đột nhiên xuất hiện vậy nhỉ? Vô ý mà đụng phải nó, nguy hiểm quá!"
"Thạch huynh không việc gì chứ?"
Liễu Thuý Nhi tựa hồ rất quan tâm.
"Không sao, chỉ là thân thể hơi tê một chút, bây giờ thì tốt hơn rồi."
Thạch Côn lầm bầm nói, thanh âm dần rõ ràng, tựa hồ không có gì đáng ngại.
Hàn Lập nghe xong, nhướng mày như đang muốn nói gì đó thì ở phía trước lại có dị biến phát sinh.
Đột nhiên, thanh âm của hàng vạn ma thú cùng hống đột nhiên xuất hiện!
Tiếng hống phảng phất như tiếng sấm, cuồn cuộn mà đến làm cho tai người ta ong ong lên, xung quanh cây rừng cũng bị ảnh hương mà nghiên ngả không thôi.
"Đây là..."
Liễu Thuý Nhi có chút thất thố la lên.
Hàn Lập và Thạch Côn đồng dạng cũng kinh nghi bất định.
Sau một khắc, tiếng hống dừng lại nhưng từ phương hướng tiếng hống truyền đến bỗng nhiên xuất hiện vô số khí tức cực kỳ kinh người, lấy tốc độ cực nhanh bắn về phía đám người Hàn Lập. Chỉ một lát sau, đám người Hàn Lập đã nghe được tiếng "sàn sạt" không dứt.
"Không tốt, tránh mau!"
Lúc này đây, tâm niệm Hàn Lập vừa chuyển, sắc mặt thoáng chút đã trắng bệch cúi đầu truyền âm cho hai người kia một tiếng, tiếp theo thân hình phóng về một phía đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/713099/chuong-1682.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.