Thải Lưu Anh vừa nói, ngọc thủ vừa nhấc, đã đem hộp ngọc thu về.
Hàn Lập thấy vậy chỉ cười, tiếp theo cùng Thải Lưu Anh đàm luận một số đề tài về tu luyện, không chút ý tứ hỏi đến nữ đồ của nàng.
Tinh tộc thấy Hàn Lập như vậy, khóe miệng chỉ khẽ cười, đồng dạng cũng không đề cập đến đồ đệ của mình, cứ thế mà trò chuyện.
Sau một canh giờ, hai người vẫn chưa hề mệt mỏi, bộ dáng vẫn tiếp tục trò chuyện thêm một canh giờ nữa.
Nữ tử đội nón trắng kia không nói được lời nào, có chút ngồi không yên, ánh mắt xuyên thấu qua khăn che mặt, không ngừng đảo qua người Tinh tộc mỹ phụ và Hàn Lập, bộ dáng hơi có chút không kiên nhẫn.
Thải Lưu Anh thấy cảnh này, nhíu mày một chút, nhưng cuối cùng nhìn Hàn Lập một lượt, miệng khẽ cười nói:
"Hàn đạo hữu, mới ngắn ngủi mấy năm không gặp, định lực của ngươi đã khác xa trước kia. Có thể đến bây giờ mà cũng không hỏi ý đồ ta đến đây, chẳng lẽ gần đây tu luyện bí thuật gì, hay là tu vi đại tăng."
"Tiền bối nói đùa, vãn bối làm gì có định lực, chỉ là tiền bối không chủ động cho biết, vãn bối sao lại dám mạo muội hỏi." Hàn Lập cung kính trả lời.
"Nói như vậy thì có lẽ thiếp thân đã trách oan Hàn đạo hữu. Bất quá cho dù ta không nói, nghĩ rằng ngươi cũng có thể đoán được vài phần." Thải Lưu Anh hời hợt cười nói.
"Việc này…vãn bối đích xác có chút đoán rằng lần này tiền bối đến là liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/713084/chuong-1667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.