Chương trước
Chương sau
Hàn Lập lững thững đi bên đường đã, thưởng thức cảnh sắc xung quanh, dánh vẻ vô cùng thảnh thơi tự đắc.
Bất chợt có bốn bóng người bay vụt qua, chưa kịp định thần thì thấy mấy người khác cũng bay tới bay lui trên đầu. Phi linh tộc vốn có thói quen đi tới đi lui, mặt đất thì đường nhỏ nhưng bay trên cao thì không sao.
Bất quá nhìn cảnh này Hàn Lập chợt nhớ ra nơi đây chính là tập trung lực lượng cường đại của Phi linh tộc thì thở dài một tiếng trong lòng.
Khác không nói, chỉ nghĩ đến bảy mươi hai đội của Phi linh tộc, mỗi đội một trưởng lão, cộng thêm nơi đây mười mấy tên thành viên của liên tịch trưởng lão hội, sơ sơ cũng đủ vượt qua Thiên Uyên thành rồi. Dù sao Thiên Uyên thành tại lúc bình thường cũng chỉ có bất quá mười tên trưởng lão Hợp thể kỳ tọa trấn. Đương nhiên nếu vào thời điểm chiến tranh, cũng có thể miễn cưỡng triệu tập gần hai trăm tên hợp thể kỳ lại, nhưng ở đây chính là lực lượng của lưỡng tộc, còn nếu chỉ tính Nhân tộc hoặc Yêu tộc thôi thì không thể so sánh với Phi linh tộc được.
Về phần hóa thần hoặc luyện hư thì phỏng chừng số lượng của cả hai tộc cũng không thể so sánh được.
Như thế xem ra, nhân tộc đặt chân lên linh giới này bao nhiêu năm qua cũng chẳng qua khó khăn lắm mới tự bảo vệ được mình mà thôi. Thực lực tại linh giới chư tộc xem như khá nhỏ yếu, cái này đúng là không phải chuyện giả.
Phi linh tộc thực lực mặc dù không thể cùng so sánh với các đại tộc ở linh giới, nhưng hẳn là có thể miễn cưỡng đứng vào nhóm chủng tộc trung bình.
Trong lòng Hàn Lập thầm lo lắng, quẹo người đi sang hướng khác, đột nhiên phía trước bỗng xuất hiện một cái tiểu đình, bốn phía đều có đường nhỏ dẫn tới các hướng khác nhau.
Mà ở trong đình có hai chiếc ghế gỗ, đang có hai cô gái bạch sam ngồi cười đùa nói chuyện với nhau.
Các nàng vừa thấy có ngoại nhân xuất hiện thì không khỏi dừng cười, nhất loạt nhìn lại phía Hàn Lập.
Trong đó có một nữ tử mà lúc trước tự xưng là Tiểu Trúc – người dẫn đường cho bọn Hàn Lập.
"Nguyên lai là Tiểu Trúc cô nương. Không biết cô nương có thấy đồng bọn của ta đi qua nơi đây không?" Hàn Lập tâm niệm vừa chuyển, khách sáo chào hỏi đồng thời nói luôn mục đích.
"Ồ, người mà Hàn công tử muốn tìm có phải là Lôi Lan tiểu thư không? Không lâu trước đây tiểu tỳ đích xác có nhìn thấy nàng đi qua, hình như là đi về phía giác kỹ tràng." Tiểu Trúc tươi cười đứng lên trả lời.
"Giác kỹ tràng? Đi một mình sao?" Trong lòng Hàn Lập trầm xuống, lại hỏi.
"Không phải, có Hồng Sa tiểu thư của Xích Dung tộc đi cùng." Tiểu Trúc chớp chớp đôi mắt đẹp, thâm ý cười.
"Đa tạ đã cho biết!" Hàn Lập không lộ bất cứ vẻ gì trên mặt, lãnh đạm cười một chút rồi chuyển hướng đi về phía giác kỹ tràng.
Hai cô nương thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau, và đồng thời đều nhìn thấy tia kinh ngạc trong mắt người kia.
Vị thánh tử của Thiên Bằng tộc này nghe đồng bạn của mình bị địch tộc mang đi phương hướng đó mà còn có thể trầm ngâm nhẫn nhịn, thật đúng là không phải người bình thường.
Nhị nữ hiển nhiên không biết rằng Hàn Lập mặc dù bên ngoài nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng lại có vài phần tức giận.
Vị Lôi Lan Thiên Bằng tộc kia đúng là cũng không biết tốt xấu.
Mặc dù không biết tên Xích Dung tộc kia dùng phương pháp gì để dụ dỗ, nhưng dù sao cũng dễ thấy là không có hảo ý gì, sao lại không nhìn ra cơ chứ? Vạn nhất đối phương tại giác kỹ tràng cố ý làm bộ vô tình đả thương nàng, hy vọng của Thiên Bằng tộc thông qua thí luyện không phải càng xa vời sao?
Hắn hết lần này đến lần khác thật đúng là không thể ngồi yên mà không động tới việc này.
Dù sao hắn đã có hiệp nghị với Kim Duyệt của Thiên Bằng tộc. Vạn nhất nếu không làm cho Thiên Bằng tộc xuất hiện một vị thánh chủ mới, phiền toái với hắn chỉ sợ là không nhỏ.
Tin tưởng rằng mấy vị trưởng lão sẽ tuyệt đối không thèm để ý trước sau gì cả, sẽ đem việc hắn là ngoại tộc làm lý do xử một hơi.
Nghĩ lại các chi tiết về địa uyên thí luyện, Hàn Lập thở dài một hơi ảo não.
Lần này hắn tham gia cùng Thiên Bằng tộc cố nhiên được vài chỗ tốt, nhưng đồng dạng cũng bị quấn vào những phiền toái không nhỏ.
Ngay cả sau này khi đã trợ giúp được Thiên Bằng tộc thoát khỏi khốn cục, việc bản thân thoát đi như thế nào cũng là việc cần phải được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Trong lòng vẫn bình tĩnh lập kế sách, chân Hàn Lập vẫn không ngừng bước. Đột nhiên cảm giác xung quanh có mấy người, để tránh phiền toái, thân ảnh hắn khẽ nhoáng lên biến mất vô ảnh vô tung.
Đi mãi một hồi, Hàn Lập cũng không nghĩ là giác kỹ tràng lại ở cách xa chỗ hắn ở đến như vậy.
Thi triển Xích thiên lý thần thông một hồi, Hàn Lập chứng kiến một màn hào quang thật lớn ở phía trên cao tới cả ngàn trượng, hơn nữa từ trên lại mơ hồ truyền đến mấy tiếng bạo liệt.
Thần sắc Hàn Lập vừa động, dừng thần thông lại, từ từ bước tới phía trước, nơi tập trung không ít người.
Cái tên gọi là Xích Thiên của Xích Dung tộc kia, nếu chủ động nói cho hắn về Lôi Lan thì rõ ràng có ý lôi kéo hay nhử hắn tới đây.
Vậy chỉ cần hắn không có hiện thân, những người của Xích Dung tộc hẳn sẽ chưa làm khó dễ gì. Hơn nữa cho dù đối phương không thể chờ đợi được mà ra tay thì lúc này tới cũng đã muộn rồi. Vì vậy Hàn Lập không có vội vàng gì.
Trong lòng hắn thản nhiên thầm nghĩ như vậy, đồng thời đưa mắt quan sát mọi động tĩnh xung quanh.
Hắn cảm giác hình như có người ở trên không đang thi triển thần thông tranh đấu với nhau.
Hoàn hảo! Mấy người này chưa thực sự bắt đầu cuộc chiến. Một người được bao quanh bởi liệt hỏa, người còn lại trong miệng không ngớt phun hàn khí màu lam. Trong đó tuyệt nhiên không có ai là Lôi Lan.
Nhưng là người khu sử liệt hỏa kia rõ ràng là Xích Dung tộc nữ tử tên gọi Hồng Sa.
Hàn Lập đang có chút kỳ quái thì đột nhiên cảm giác có người từ xa đang đưa mắt nhìn mình, có vẻ rất âm hàn, không hề có ý tốt.
Linh giác của hắn vô cùng linh mẫn, chỉ đảo mắt nhanh một cái đã phát hiện khu vực kẻ kia đang đứng.
Nhưng khiến hắn rùng mình chính là ánh mắt kia ngay lập tức biến mất, mặc cho hắn cẩn thận đảo qua đám người nọ liên tục, nhưng không hề thu được kết quả gì.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, sau khi hơi trầm ngâm liền buông tha không tiếp tục truy tìm nữa mà gia tăng cước bộ, một lát sau tiến gần tới kỹ tràng.
Chưa chờ hắn đi tới, nơi không trung hai người đã bắt đầu triển khai thực sự, một trận lửa cháy và hàn khí đan vào nhau mãnh liệt, phút chốc phân ra thắng bại.
Một nam tử sau lưng có đôi cánh màu lam, chỉ trong nháy mắt đã bị ngọn lửa làm cho cuống quýt, không thể không hướng Hồng Sa nữ tử chịu thua, từ không trung hạ xuống.
"Lôi muội muội, ta đã đem đối thủ đuổi đi rồi. Nếu muội muốn khối lôi tinh thạch nọ, hãy đánh bại ta, tỷ tỷ lập tức hai tay dâng lên, tuyệt không đổi ý." Nữ tử này nguyên vốn tư sắc không kém, cười duyên với vẻ mặt đầy quyến rũ.
Cảnh này khiến cho không ít nam tử của Phi linh tộc ở xung quanh trào lên một ngọn lửa nóng trong lòng.
Hàn Lập vừa nghe vậy thì thầm kêu lên bất hảo, vừa định lên tiếng ngăn cản, nhưng cũng đã không kịp.
Một đoàn bạch quang chợt lóe lên, từ dưới mặt đất bay lên một quang đoàn, bên trong là một thân ảnh thon dài, có đôi cánh màu bạc.
Đích xác là Lôi Lan nữ tử.
Sắc mặt Hàn Lập trở nên âm trầm.
Nữ tử Xích Dung tộc kia thật là vừa khéo, mình mới tới nơi trong nháy mắt liền đánh bại đối thủ, cũng đồng thời khiêu chiến Lôi Lan.
Hiển nhiên không phải chuyện tự nhiên trùng hợp như vậy, rõ ràng mới vừa rồi đã phát hiện mình tới đây, mới chính thức phát động kế hoạch. Không phải tất cả đều nhằm vào mình sao?
Bất quá sau khi hắn thở nhẹ mấy hơi, sắc mặt trong nháy mắt đã trở lại bình thường, chậm rãi đi tới bên cạnh kỹ tràng, tùy tiện tìm một chỗ bất động đứng xem.
"Ngươi dùng lôi tinh thạch để mang ta tới nơi đây, đại khái là muốn cùng ta động thủ mà thôi. Không quản ngươi có chủ ý gì, chính ngươi đã nói, chỉ cần ta đánh bại ngươi là có thể có lôi tinh thạch. Ta sẽ không lưu thủ đâu." Mặt Lôi Lan không chút thay đổi nói.
Ngân sí sau lưng chợt động, nhất thời từng đạo điện quang màu bạc hình cung hiện ra, nhanh chóng bao quanh thân hình khiến Lôi Lan giống như một lôi điện chi linh.
"Ha ha, đúng vậy, chỉ cần muội có bản lãnh đó, ta nhất định đem lôi tinh thạch hai tay dâng lên." Hồng Sa lại có vẻ như không them để ý, chỉ khẽ liếc mắt về phía Hàn Lập đang đứng.
Những người ở dưới hiển nhiên đều biết Xích Dung tộc và Thiên Bằng tộc có chút ân oán, giờ phút này ai cũng có tâm lý đứng đây xem kịch vui, chuẩn bị chứng kiến một hồi đại chiến.
Thế nhưng Hàn Lập lại đứng thản nhiên khoanh tay nhìn, có vẻ không hề có ý định ngăn cản.
Trên mặt Hồng Sa cười dài nhưng trong lòng lại có chút bối rối.
Nếu như Hàn Lập không ra tay ngăn cản, kế hoạch ban đầu của các nàng xem như không được, có lẽ phải vận dụng biện pháp kia mất thôi.
Trong lòng nữ tử này âm thầm nghĩ. Sau đó nàng không hề do dự, hai tay bắt quyết, hồng quang trên thân thể đại phóng, một viên khối bát khẩu đỏ đậm thật to hiện ra, cơ hồ ánh hồng muốn che mất non nửa mặt trời.
Nhiệt độ bên cạnh kỹ tràng chợt gia tăng mạnh mẽ, trở nên nóng nực cực độ.
Mấy người có tu vi thấp đang đứng xem thậm chí còn phải thụt lùi vài bước mới chịu được.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, mi mắt chợt động nhưng thân thể vẫn không chuyển.
Lôi Lan thấy vậy lại không nói một lời, hai cánh rung nhẹ, pháp quyết liên tục được thôi động.
"Ầm, ù, ù" một trận lôi minh phát ra, sau đó lôi điện hình cung bao quanh nàng chợt to dần ra, xa xa nhìn lại phảng phất như có một con cự mãng màu bạc đang quấn quanh thân thể Lôi Lan. Nhưng rồi những cự mãng này đột ngột biến thành vô số ngân tơ bắn thẳng về phía trước.
Cơ hồ mỗi ngân tơ đều biến thành một lôi tơ tằm, như những quả hỏa cầu bắn vụt đi.
Trong nháy mắt, tiếng sét đánh không ngừng, hàng trăm hỏa cầu đồng loạt phát nổ tạo thành vô số hoa lửa.
Thần thông ngự lôi tơ tằm này không chỉ khiến cho Hàn Lập ngẩn người ra mà những người đứng xem phía dưới cũng rộ lên một trận xao động.
Hồng Sa ở đối diện cũng hiện lên tia kinh ngạc nhưng ngay sau đó lập tức cười lạnh một tiếng, tay áo bào rung lên, một rặng mây đỏ bắn ra mạnh mẽ.
Rặng mây đỏ này đi tới đâu thì hoa lửa nơi đó đều biến thành hồng vụ. Trong phút chốc, một tảng lớn hỏa vân hiện lên, đem thân hình Hồng Sa bao phủ vào bên trong.
Hỏa vân quay cuồng không ngừng, trận trận hỏa lãng từ bên trong hướng ra ngoài, theo hình từng giọt từng giọt. Mỗi giọt tại không gian ngưng tụ thành một viên hỏa cầu, hình dáng to nhỏ khác nhau.
Hỏa cầu này quay tròn một hồi, phát ra âm thanh vù vù đáng sợ rồi thẳng hướng đến chỗ Lôi Lan.
Sắc mặt Lôi Lan hơi biến, không nói hai lời, khẽ nhấc cánh tay, một tiếng nổ lớn kèm theo mũi nhọn bạch ngân phóng ra.
Trong chớp mắt, vô số bạch ngân hình cung dung hợp làm một.
Một tiếng nổ lớn vang lên, kèm theo đó là một cánh cung màu bạc vô cùng lớn, trực tiếp hướng đến hỏa cầu nghênh đón.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.