Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy con tiểu súc dài hơn ba mươi trượng, Hàn Lập hít sâu một hơi, có chút hơi hỗn loạn, nhưng trong phút chốc lại bình tĩnh lại
Nhưng hai mắt hoàn toàn không dám rời đối diện một khắc nào
Đầu của nó dường như thu nhỏ lại mấy lần, chỉ còn nhở như con báo gấm to bằng con mèo, tốc độ rất nhanh, quả thực làm người ta sợ hãi.
Cho dù hắn có thi triển ra La Yên Bộ thì vẫn kém con thú này một bậc.
Kết quả của cuộc đại chiến phía trước chính là chiếc áo dài màu xanh trên người bị con ác thú làm rách tả tơi, lộ ra chiến giáp bụi bẩn và cơ thể tràn trụi màu vàng nhạt.
Con thú này không chỉ tốc độ nhanh kinh người mà bốn móng vuốt lại càng sắc bén đến mức khó tin
Trên chiến giáp một vết dài hẹp không đồng nhất không cần phải nói, nhưng cơ thể rắn chắc như bây giờ của hắn do tu luyện mà có được cũng bị móng vuốt của con thú cào vào, lại còn bị rách ra chảy máu âm ỷ.
May mà Hàn Lập dưới sự trợ giúp của ngọc Thiên Thi, quả long cha, linh quả, linh dược mà mỗi thớ thịt trên người đều rất cứng cỏi như pháp bảo bình thường, khả năng hồi phục cũng làm cho người ta phải kinh ngạc. Một lát sau, những vết thương trên da thịt lập tức liền lại như ban đầu.
Nhưng cho dù có như vậy, Hàn Lập cũng cảm thấy buồn bực vô cùng.
Lúc trước đụng phải con báo không biết rõ là loại nào này thì nó đang nằm ngủ say trên một cành cây khô gần đó, xem ra có chút vô hại.
Hàn Lập lúc đó không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cái tính trẻ con nổi lên, ngưỡng mộ mà nhảy lên cành cây khô, đưa tay ra muốn vuốt con thú mấy cái.
Nhưng hoàn toàn không nghĩ rằng, bỗng chốc làm con thú bừng tỉnh, dưới cơn nóng giận bộc phát lại lợi hại như vậy.
Nhảy lên về phía trước, chớp cái chỉ thấy như có mười mấy con báo cùng lúc bao vây không ngừng tấn công hắn.
Trong tình huống thần niệm không có cách nào phát ra thì Hàn Lập cho dù có một đôi linh nhật, thì trong hoàn cảnh không có cách nào tưới vào thì cũng chịu thiệt lớn.
Nhất thời, bị con thú ép lùi lại phía sau, vết thương trong phút chốc đã che kín người.
Rơi vào đường cùng, Hàn Lập chỉ có thể dùng La Yên bộ đến mức cực đại, đông thời dùng thần lực của cả cơ thể xoay cánh tay, cây thương dài trong tay biến thành ánh sáng màu đen.
Trong bóng cây thương tiếng gào thét vang lên, lúc này mới làm con thú cảm thấy kiêng nể, thế tấn công chậm lại.
Nhưng, với cái điệu điên cuồngnày, Hàn Lập cho dù thần lực kinh người cũng không thể duy trì mãi đượ
Vừa rồi chẳng qua là cây trường thương trong tay có hơi chậm một chút, nên đôi vuốt của con báo đã đâm vào thương phong, bay sượt qua cổ họng
Hàn Lập đương nhiên là bị doạ một trận kinh hãi, cây trường thương trong tay bỗng phát huy vượt xa bình thường, nhanh hơn so với trước ba phút, thân cây thương cũng chuyển nhanh sang, kề sát vào cánh tay đối phương mà qua
Con thú cũng sợ hãi mà nhảy lui ra vài trượng, sau đó trợn đoi mắt màu xanh lên, nhìn Hàn Lập một cách cực kì cảnh giác.
Cứ như vậy, Hàn Lập và con thú cầm cự được một lúc, thì hình thành
Đoán chừng gặp phải một quái vật sức lục vô cùng, đao thương không thể chạm vào, trong lòng con thú này cũng cảm thấy buồn rầu.
Lúc này Hàn Lập cầm cây thương để ngang trước người, nhân cơ hội này, hai con mắt cẩn thận dò xét con thú.
Một lúc sau, Hàn Lập khẽ thở một tiếng.
Ngoài cái thân hình hơi nhỏ một chút ra, thì rõ ràng nó là một con báo gấm, nào có gì khác thường. Theo như những tin tức mà hắn thu thập được ở thành Lạc Dương, thì làm gì có nhắc đến loại cổ thú nào lợi hại như vậy.
Còn yêu thú thì càng không thể.
Con thú nhỏ này rõ ràng là giống hắn, hoàn toàn dựa vào thể lực để tranh đấu, trên người không có vẻ yêu lực gì.
Có thể là một loài thú biến dị! Hàn Lập suy nghĩ một hồi lâu, chỉ có thể đưa ra một kết luận mà đến chính mình cũng thấy khó tin.
Con thú đối diện trải qua một thời gian dài đứng song song với Hàn Lập cuối cũng cũng không kiên nhẫn được nữa, ánh mắt hung tợn nhấp nháy, thân người hơi sấp xuống, liền xông lên tấn công lần nữa.
Hàn Lập chợt rùng mình, năm ngón tay nắm chặt cây thương, cũng đưa ra thế phòng thủ. Nhưng trên cánh tay khác thì chợt loé lên một ánh sáng trắng, một túi linh thú xuất hiện trong tay.
Trong cái túi đó đựng vô số con sâu cắn vàng.
Hàn Lập đã quyết định, chỉ cần con thú đó xong lên, thì sẽ lập tức lợi dụng linh giới mở chiếc túi ra.
Tuy hắn bây giờ pháp lực hoàn toàn không có, căn bản không có cách nào để triển khai pháp lực huy động lũ linh trùng
Nhưng dựa vào bản năng không có gì là không cắn của lũ trùng, đương nhiên sẽ có thể giải quyết được con thú này. Điều phiền toái nhất chính là khi thả chúng ra rồi lại phải bắt chúng lại, trong cái hoàn cảnh không thể dùng được thần niệm này thì sẽ rất phí sức.
Nhưng trước mắt Hàn Lập cũng không thể để ý nhiều như thế.
Con thú này gầm nhẹ lên một tiếng, thân hình nhoáng một cái bống nhiên một hoá hai, hai hoá bốn
Thoắt một cái cùng một lúc hơn bao mươi con thú xuất hiện trên cành cây đối diện, nhe nanh mua vuốt, chuẩn bị xông tới
Hàn Lập vô cùng kinh ngạc, mới biết vừa rồi con thú cũng đã dốc hết toàn lực, liền cầm chiếc túi linh thú ra trước mặt, chuẩn bị thả ra.
Trong cái thời khắc then chốt này, từ phía xa bỗng nhiên truyền lại một tiếng chim hót quái dị, hình như là quạ đen, nhưng lại sắc bén hơn nhiều.
Vừa nghe thấy tiếng này, hàng chục con thú đối diện ngẩn ra, hư ảnh bỗng nhiên biến mất, thoắt một cái chỉ còn lại một con thú.
Con thú này sau khi nhìn sâu vào mắt Hàn Lập, liền quay đầu, chạy như bay về phía rừng rậm.
Một lát thì không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Trong lòng Hàn Lập nhẹ đi nhiều, lại cất túi linh thú đi.
Tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Hàn Lập cũng không có thời gian đi tìm hiểu, giờ phải lập tức đi tìm một nơi để tìm hiểu một chút cảm ngộ vừa mới có.
Sự phát huy vượt xa bình thường lúc đang chiến đấu vừa nãy làm cho hắn như bắt được cái gì đó, nhưng có thể là một cơ hội tốt để phá vỡ trở ngại, Hàn Lập lật tay lại lấy từ trong chiếc vòng trữ vật ra một chiếc áo dài màu xanh, mặc lên người, cả người ánh lên một cái rồi đi về hướng ngược lại
Vì sợ cảm giác về linh quang vừa hiện lên sẽ biến mất, Hàn Lập đã không đi quá xa, mà một hơi chạy một hơn một trăm dặm, tìm đại một khe núi nhỏ nào đó, ở trên một vách đá đánh ra một hang động nhỏ.
Hắn lập tức vào trong, khoanh chân bắt đầu tĩnh toạ.
Lần giác ngộ này ước chừng khoảng ba ngày ba đêm
Khi Hàn Lập mở to mắt một lần nữa, sắc mặt lộ ra một chút thất vọng.
Lần giác ngộ này tuy có chút gặt hái, nhưng vẫn không đủ để phá vỡ chướng ngại.
Nhưng hắn cũng không quá đau buồn.
Lần này không thành công, nhưng cũng cho thấy trong lúc quyết đấu sinh tử quả sẽ có trợ giúp đột phá. Chỉ cần sau khi trải qua vài lần giác ngộ nữa, thì cuối cùng cũng có cơ hội để nước cũng chảy thành sông
Hàn Lập sau khi bình tâm trở lại liền chỉnh lí lại mọi thứ trên người và đi ra ngoài hang động.
Từ khi ra khỏi cửa động, hắn luôn có một chút suy tư, còn cảm thấy con thú đó là đối thú giỏi nhất của mình. Nếu như lại giao đấu mấy lần nữa, không chừng còn có thế giác ngộ thêm lần nữa.
Tuy biết điều đó là rất nguy hiểm, nhưng nó liên quan đến việc hồi phục pháp lực của mình, lại không tính toán gì nữa.
Hàn Lập thần sắc sáng tối bất định, cuối cùng cũng đưa ra được quyết định, lại mạo hiểm với con thú đấy một lần nữa.
Khi hắn vừa rời khỏi khe núi, liền chạy thẳng theo hướng mà con thú đã biến mất.
Nhưng làm cho Hàn Lập thất vọng vô cùng.
Hắn một hơi chạy khắp ngọn núi vài trăm dặm tìm một lượt mà cũng không phát hiện ra bóng của con thú đó.
Không còn cách nào khác, Hàn Lập đành phải tạm thời rời khỏi ngọn núi, đi tìm mục tiêu thích hợp với mình khác.
Hơn mười ngày sau, bên cạnh một hồ nước lớn, hơn mười người của Nhân tộc mặc trang phục kì dị bị một đám quái xà toàn thân màu đỏ, trên đầu có mào bao vây, đành phải liều mạng khua linh cụ trong tay để cản sự tấn công của quái xà.
Sự tấn công của đám quái xà đó không ngoài hai kiểu, một là miệng phun lên khói độc màu đỏ, hai là thân hình phi lên như nỏ bắn.
Khói độc thì còn đỡ, những người này đều có thuốc trị độc, một lúc sau sẽ không có chuyện gì.
Nhưng nếu bị những con quái xà kia trực tiếp cắn vào thì không còn cách nào để cứu chữa.
Những con quái xà này cơ thể không lớn, nhưng tốc độ bắn ra lại cực kì mạnh. Tuy uy lực của những linh cụ trong tay đám Nhân tộc không yếu, nhưng khi đâm vào người chúng thì cũng chỉ có thể làm cho chúng rơi xuống, chứ không có cách nào làm chúng trọng thương.
Cứ như vậy, sau khi những người ở Nhân tộc này qua một hồi phòng thủ, liền cảm thấy hai cánh tay càng lúc càng nặng, dần dần không có cách nào có thể khuơ lên được nữa.
Ngoài những con quái xà này ra, đằng sau đám rắn còn có một con quái xà rất lớn khác hẳn với đồng loại
Con rắn này hình như là xà vương của đám quái xà này, trước mắt thấy mình đang chiếm thế thượng phong, liền kêu lên mấy tiếng, đầy vẻ đắc ý.
Đúng lúc này gần dưới mặt hồ bống nhiên truyền đến một tiếng hồ cầm như sấm sét vang lên, không đợi những người này và đám quái xà khịp phản ứng, trên mặt hồ rộng lớn loé lên một ánh sáng màu bạc, vô số những mũi thuỷ tiễn óng ánh bắn ra, thoắt một cái đám người và rắn bên bờ hoàn toàn bị bao vây ở trong.
"A" đám người kêu lên kinh hãi, căn bản tránh cũng không thể tránh, chớp mắt tất cả đám người và rắn đều trở nên yên lặng, hoàn toàn bị xuyên thủng như một cái tổ ong, lần lượt ngã xuống những vũng máu.
Chỉ có con rắn lớn nhất ở phía đằng sau cơ linh khác thường, đột nhiên thân hình vươn ra một cái, cắt thành mười mấy trượng, khó khăn lắm mới tránh khỏi thuỷ tiễn xuyên thủng.
Nhưng không đợi cơ thể con rắn này rơi xuống đất, phía dưới đất bỗng nhiên thạch đồ bắt ra tung toé, một cánh tay lớn màu bạc vươn ra khỏi đất, một tay nắm chặt lấy con rắn.
Con xà lớn kinh hãi vô cùng, cái cổ như lò xo dài ra mấy thước, đầu con rắn quay lại, miệng há to, cắn vào cánh tay bạc.
"Bịch" một tiếng, cánh tay bạc không chút tổn hại, trong mắt con rắn xuất hiện một vẻ vô cùng đau đớn, miệng nó tuôn ra máu tươi.
Cánh tay bạc vô cùng cứng, ngược lại làm cho cả hàm răng sắc của con cự xà gãy xuống.
Con rắn đau đớn đinh nhả ra, nhưng đã quá muộn.
Một bàn tay bạc quỷ quái cũng hiện ra gần đó, túm chặt lấy đầu con cự xà, dùng mười đầu ngón tay hết sức vặt đầu con rắn xuống, con cự xà không có đầu liền phụt ra một cột máu dài mấy thước.
Cánh tay bạc buông ra, thi thể con cự xà rơi mạnh xuống đất.
Lúc này, tro bụi khắp trời cũng đã tan dần, tại chỗ cũ lại xuất hiện một nam nhân toàn thân là ánh sáng màu bạc, nhìn không rõ mặt, cùng lúc này, trên mặt hồ bên cạnh nước cuồn cuộn lên, đột nhiên xuất hiện một người nước óng ánh, lại khỗng có cách nào nhìn ra là nam hay nữ.
"Thuỷ Mị! Quả nhiên là người!" người màu bạc vừa nhìn thấy người nước, trong miệng bỗng truyền ra những tiếng nói chuyện như tiếng sét.
"Thế nào, Thiết Đao, ngươi đến đây không phải là để tìm bản tôn sao? Xích Diệt chắc cũng đến rồi, gọi hắn ra đây." Người nước cả người phát ra thuỷ quang, trả lời không chút tình cảm.
"Ha ha, không cần các hạ phải tiếp đón. Ta sẽ hiện hình."
Một kẻ lạ mặt đột nhiên xuất hiện, lập tức một người với ánh sáng màu đỏ nổi lên gần chỗ người màu bạc, thoắt cái biến thành người lửa cao gần nửa thước.
Toàn thân ngọn lửa cháy cuồn cuộn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.