Chương trước
Chương sau
Một con rối không xứng nói chuyện với ngươi, vậy bổn cung thì sao?Mười chỗ trên không chợt ba động chút hỏa cùng một lúc, một ngọn lửa màu đen quỷ dị thoáng hiện, lập tức ngưng tụ thành hình, biến thành một thiếu phụ mặc cung trang vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng.
Nàng vừa hiện hình ra, lập tức dùng ánh mắt không có thiện ý nhìn về phía Hàn Lập, sau khi xác nhận Hàn Lập quả thực chỉ là một phàm nhân bình thường, khóe miệng hơi nhếch lên khinh thường, một ngón tay chậm rãi giơ lên, nhắm ngay vào Hàn Lập.
Thần niệm của Hàn Lập không cách nào cảm ứng được gì cả, nhưng tu vị của hắn có thể khai thông cảnh giới thiên địa nguyên khí, tự nhiên cũng có một loại tiên đoán khó hiểu không cách nào nói rõ đối với nguy hiểm.
Trong nháy mắt cung trang thiếu phụ xuất hiện, hắn liền dừng cước bộ, sắc mặt đại biến.
Mà trong khoảnh khắc nàng dùng tay nhắm vào hắn, Hàn Lập lại càng giật mình, lông tơ toàn thân thoáng cái dựng đứng lên.
Một loại nguy hiểm mãnh liệt chưa bao giờ cảm nhận được từ khi hắn bước vào tu tiên giới tới nay, lại đang phủ xuống người hắn.
Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Hàn Lập tay áo phất lên không chút lưỡng lự, hai vật tròn núc ních thoáng cái lăn xuống dưới, rơi vào trong lòng bàn tay, lại nhanh chóng cầm vật trong tay đưa ra trước người, nhìn chằm chằm vào thiếu phụ trên không trung không nói một lời.
Là hai viên cầu to bằng nắm tay một đen một đỏ! Mặt ngoài ẩn ước có lưu mang thần bí chớp động, lộ vẻ thần bí vạn phần.
Diệt tiên châu! Còn có những hai khỏa. Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại có bảo vật này!Cung trang thiếu phụ vừa thấy hai khỏa châu này, sắc mặt đại biến giống như gặp quỷ, Thủ Trạc Công vốn vừa nổi lên một ngọn lửa màu đen, lập tức tắt ngấm, dùng giọng nói kinh sợ dị thường lớn tiếng hỏi.
Vừa thấy nàng nhận ra được Diệt tiên châu của Thủ Công, hơn nữa còn lộ vẻ kiêng kị, trong lòng Hàn Lập hơi thả lỏng.
Hắc hắc, đạo hữu nhận ra được vật này là tốt rồi. Hắn nhàn nhạt nói, nhưng trước đó lại thầm nặn một nắm mồ hôi lạnh, sợ tu vị của nàng còn vượt xa dự liệu. Nếu ngay cả Diệt tiên châu cũng không thể tạo thành uy hiếp cho nàng, vậy thì quả thật xui xẻo. Có điều cho dù là vậy, hắn cũng vẫn thầm kêu khổ không ngừng.
Vốn vì lần xuất hệ này, chẳng qua chỉ đối mặt với một cổ thi thể yêu thú phân hồn bị thao túng mà thôi. Nhưng ai ngờ thoáng cái lại đối mặt với một yêu tu cao giai ở tu vị Hóa Thần cảnh.
Trong địa phận của nhân loại, sao lại xuất hiện loại yêu tu đẳng giai như vậy chứ?
Trước mắt mặc dù đã dùng Diệt tiên châu trấn trụ đối phương, nhưng chỉ cần hơi không cẩn thận, vậy thì chắc chắn có khả năng rất lớn là sẽ bỏ mình. Sự lợi hại của tu sĩ Hóa Thần Kỳ, gã vốn có cảnh giới Hóa Thần, tự nhiên là rõ ràng nhất rồi.
Cung trang thiếu phụ sắc mặt cũng âm tình bất định, ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Lập giống như đao kiếm sắc bén, không thèm che dấu sát ý của bản thân chút nào.
Ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng vào Diệt tiên châu, thì có thể đánh chết Bổn cung?Cặp môi đỏ mọng của thiếu phụ mở ra, lạnh lùng nói.
Có lẽ không thể, nhưng có hai khỏa Diệt tiên châu, thì nắm chắc bảy tám phần có thể làm đạo hữu trọng thương.
Hàn Lập bất vi sở động.
Vậy sao, nhưng loại bảo vật Diệt tiên châu này, dùng một luyện thể sĩ như ngươi thi triển, cũng không cách nào xuất ra uy năng, ngươi muốn tự sát sao!Thiếu phụ cười lạnh một tiếng.
Không cần nhiều lời, dù thế nào cũng đều khó giữ được cái mạng nhỏ này. Tại hạ sao không đánh cược một lần chứ. Hàn Lập hời hợt trả lời.
Vậy, ngươi thật sự cho là bổn cung không dám nhận một chút vết thương nhỏ, để đổi mạng chó của ngươi ư. Thiếu phụ giận quá thành cười.
Hắc hắc, đương nhiên không dám! Đạo hữu thân ở địa phận nhân loại, sau khi bị thương, chỉ sợ cũng không cách nào che dấu yêu khí trên người. Cho dù có thể nhất thời chạy trốn, thì sao có thể thoát được sự đuổi giết của những tu sĩ cao giai khác. Nếu ta nhớ không lầm, dùng công yêu tu hóa hình tiến vào địa phận nhân loại, vốn là trái với hiệp nghị. Người nào cũng có thể tru sát. Hàn Lập cười khan một tiếng, nhưng hai mắt lại híp lại.
Chỉ là một phàm nhân, lại dám uy hiếp bổn cung, lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ. Thanh âm thiếu phụ đột nhiên trở nên có chút quỷ dị, phảng phất có chút mờ ảo không rõ, đồng thời Tràng Khổng ẩn có ánh tím chớp động, xuất hiện một loại ma lực quỷ dị hút toàn bộ tâm thần của người khác vào.
Hàn Lập vốn đang nhìn chằm chằm đối phương giờ phút này ánh mắt tự nhiên là không thể tránh khỏi mà bị hấp dẫn vào, ánh mắt lãnh liệt thoáng cái trở nên có chút mờ mịt.
Cung trang thiếu phụ thấy vậy, mừng rỡ trong lòng, đầu vai vừa động, tựa hồ sắp có hành động.
Nhưng đúng lúc này, trên khuôn mặt có chút ngây ngốc của Hàn Lập, hiện ra một tia giễu cợt, tiếp theo đồng tử bỗng nhiên lam mang đại phóng.
Thiếu phụ chỉ cảm thấy hai mắt mê muội một trận, tâm thần chấn động, thân hình thiếu chút nữa ngã từ trên không trung xuống.
Mê hồn đại pháp, ngươi cũng biết mê cảnh đại pháp. Rốt cuộc thần thức thiếu phụ cũng đủ cường đại, mặc dù bị Hàn Lập dùng con mắt tâm linh bất ngờ cắn trả, nhưng tức khắc liền thanh tỉnh lại. Chẳng qua cứ như thế, lúc nhìn về phía Hàn Lập lần nữa, khuôn mặt nàng đầy vẻ khiếp sợ, bắt đầu nghẹn ngào giống như gặp quỷ.
Đối mặt với sự hoảng sợ của thiếu phụ, Hàn Lập lại cười bí hiểm, đứng tại chỗ chưa động, không hề có ý nhân cơ hội này mà ra tay.
Trên mặt cung trang thiếu phụ rất nhanh khôi phục lại vẻ thường, nhưng ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập, lại không tự chủ được có thêm vài phần kinh nghi.
Cho dù nàng kiêu ngạo hơn nữa, giờ phút này cũng hiểu được đối phương tuyệt không đơn giản giống như bề ngoài, cũng không phải là luyện thể sĩ bình thường.
Ngươi muốn thế nào, cứ một mực giằng co như vậy với Bổn cung sao. Thiếu phụ nhìn lướt qua hai khỏa Diệt tiên châu trong tay Hàn Lập, lại liếc nhìn nữ đồng trong bao một cái, có chút luống cuống, thanh âm âm hàn vô cùng.
Để tiểu nha đầu này lại, đạo hữu cứ việc rời đi là được. Hàn Lập sau một phen suy tính nói. Không thể được, Đại Kỷ là bảo vật của dòng nữ cổ hệ trong Hắc phong tộc của chúng ta, phải mang về Đào Bính. Cung trang thiếu phụ không chút nghĩ ngợi, hoàn toàn cự tuyệt.
Thấy đối phương trả lời quyết đoán như vậy, tâm Hàn Lập hơi trầm xuống, âm trầm mà không nói lời nào.
Thiếu phụ đối diện cũng không nói thêm gì nữa, hai người lại nhất thời giằng co ở chỗ này.
Một trận gió nhẹ thổi qua, vang lên tiếng xào xạc, xung quanh thoáng cái trở nên cực kỳ yên tĩnh!
Hàn đại thúc, người không cần phải tranh cãi với Phiệt cô cô nữa, cháu tự nguyện đi với cô cô. Nữ đồng trong bao đất bị đại hán áo tím ôm lấy, đột nhiên mở miệng, giọng nói yếu ớt dị thường.
Vừa nghe lời này, Hàn Lập ngơ ngẩn, nhưng ngay sau đó lại cau mày, còn cung trang thiếu phụ mặt không chút biểu tình, tựa hồ đối với lời này của nữ đồng cũng không cảm thấy giật mình.
Đại Nhi, cháu đang nói gì thế, tự nguyện đi với nàng, cháu có biết nàng là ai không?Hàn Lập cả kinh, nhưng ngay sau đó lại lạnh lùng hỏi.
Chau đương nhiên là biết chứ, Phiệt cô cô đã làm phép để cho cháu biết hết rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Nhi ngẩng lên, vẫn còn chút ngây thơ trên mặt, nhưng lại lộ ra một tia kiên quyết hoàn toàn không phù hợp với tuổi mình.
Làm phép! Ngươi đã động tay động chân gì với Đại Nhi?Hàn Lập là người lịch duyệt bậc nào, lập tức nghe ra sự kỳ quặc trong đó, lớn tiếng quát thiếu phụ.
Cần gì phải động tay động chân chứ. Bổn cung chẳng qua chỉ là rót Truyền thừa châu của Hắc phong tộc chúng ta vào trong cơ thể nàng, để nàng kế thừa một ít thứ có liên quan đến gia tộc Hắc phong chúng ta mà thôi. Đương nhiên bây giờ nàng không thể nào dùng Mã Công tiêu hóa sạch sẽ, nhưng đối với thân phận nửa yêu của mình, lại biết rất rõ. Thiếu phụ khẽ vuốt mái tóc đen dưới đầu vai, nhàn nhạt nói.
Nghe một lời này, Hàn Lập có hơi hiểu ra.
Mặc dù vẫn không quá rõ ràng, cái gọi là Truyền thừa châu có thần thông cụ thể gì, nhưng chắc hơn phân nửa là chứa kinh nghiệm, bí thuật, thậm chí một phần nhỏ tinh hồn từng trải của tiền bối, luyện chế thành một loại bảo vật để hậu bối kế thừa.
Loại vậy này, ở nhân giới cũng không phải là không có. Nhưng mà loại bảo vật này ở nhân giới, chẳng những điều kiện kế thừa hà khắc cực kỳ, không cẩn thận một chút, liền khiến người thừa kế đi đời nhà ma. Mà bế bát hơn chính là, loại truyền thừa này bình thường mà nói cũng không phải là kế thừa hoàn toàn, trong quá trình kế thừa chung quy vẫn mất đi một phần lớn, đến lúc đó người thứa kế có thể tiếp nhận nội dung được một, hai phần mười đã coi là không tệ rồi.
Truyền thừa châu này của Hắc Phong tộc, cho dù có thần diệu khác hắn vẫn chưa biết, nhưng có lẽ cũng không thể hoàn toàn giải quyết những tệ đoan này.
Còn tiểu nha đầu hấp thu Truyền thừa châu, từ ý nào đó mà nói, sau đó không lâu khi đã hoàn toàn hấp thụ tiêu hóa vật được tiếp nhận, sẽ không còn là bản thân thuần túy.
Hàn Lập trầm tư một lúc, mới hỏi nữ đồng tiếp:
Cháu thật sự nghĩ kỹ chưa! Nếu sau khi tới yêu tộc nhất định phải bỏ hoàn toàn thân phận nhân loại, từ nay về sau không thể gặp được người thân bên này.
Người thân! Ngoại trừ ông ngoại, vốn cũng không có người thân nào. Bây giờ ông đã muốn như vậy, Đại Nhi ở tại chỗ này còn làm gì nữa? Hơn nữa cháu muốn sống cùng phụ thân. Nữ đồng lắc đầu, thần thái có chút ảm đạm.
Nếu đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng cháu. Cháu hãy đi với người đó đi. Sau khi nghe nữ đồng nói thế, Hàn Lập khẽ thở dài một hơi, một tay nắm hai khỏa Diệt tiên châu quay người lại, như sao băng sải bước đi về phía sau không chút do dự.
Thấy Hàn Lập đi dứt khoát như vậy, cung trang thiếu phụ ngẩn ra. Nhưng nữ đồng có chút không muốn, nhẹ cắn môi, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Hàn Lập nhìn như đi bộ, nhưng hết lần này tới lần khác lại tốc độ kinh người, chỉ không lâu sau, đã biến thành một chấm đen, hoàn toàn biến mất ở chân trời.
Đại Nhi, chúng ta cũng đi thôi. Lỡ như người này báo cáo hành tung chúng ta cho tu sĩ cao giai quanh đây thì sẽ có chút phiền phức. Đôi mắt chứa sát khí của thiếu phụ nhìn bóng lưng Hàn Lập nửa ngày, nhưng sau cùng vẫn không ra tay, bây giờ lại sắc mặt khó coi mà cúi đầu nói với nữ đồng phía dưới.
Hắn sẽ không làm vậy đâu. Trên mặt Đại Nhi hiện lên vẻ khác thường không hề tương xứng với tuổi nàng chút nào, thấp giọng nói.
Nghe được lời này của nữ đồng, cung trang thiếu phụ lại lắc đầu:
Không được, một gã nhân loại sao có thể tin được. Chúng ta đi thôi.
Vừa nói xong lời này, cung trang thiếu phụ đưa tay phóng ra một trảo hư không xuống Đại Nhi.
Nữ đồng trực tiếp bị hút tới cạnh nàng, đồng thời đại hán áo tím dưới sự thúc giục của pháp quyết, thân thể trong phút chốc bị một ngọn lửa màu đen bao lấy, biến thành tro bụi. Tiếp theo ngọn lửa ngưng tụ, hóa thành ~ đoàn hắc quăng phóng lên trời cao, bị thiếu phụ hút vào trong cơ thể.
Tiếp theo nàng giơ tay lên, hiện ra một khối khăn gấm trên đỉnh đầu, hướng xuống cái bọc.
Trong ánh đen chớp động, thiếu phụ một tay ôm nữ đồng hóa thành một làn khói xanh, cứ như vậy biến mất hẳn không thấy gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, trong doanh địa của nhân loại ở ngoài trăm dặm phía xa, mấy đạo độn quang ngự khí bay lên, phóng thẳng tới một phương hướng khác.
Chính là tu sĩ Kim Ngọc Tông và bọn Hàn Lập lên đường đoạt bảo.
Đoàn bọn họ, đi chuyến này không trở lại nữa. Nhưng kỳ quái chính là, Phương phu nhân, bọn Trương Bôn lại ngoảnh mặt làm ngơ với chỗ này, còn những đội viên hộ vệ khác, đối với chuyện có liên quan tới Hàn Lập, đều nín thinh không hề đề cập tới.
Giống như vị phó lĩnh đội Hàn Lập này, chưa bao giờ từng xuất hiện ở trong hiệu buôn Thiên Đông vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.