Chương trước
Chương sau
Hàn Lập điên cuồng khu động pháp lực, miệng quát khẻ một tiếng.
Toàn thân Cự Kiếm linh quang đại phóng, rung lên, nhất thời hóa thành con Kim sắc Giao, xoay tròn trên không trung một cái, liền hung hăng bổ xuống.
"Ầm, Oanh, long…long", cự đại Kim hồng bổ vào cự trụ. Phong Hỏa Cự trụ cứng như sắt thép bị kim quang chia làm hai nửa, phân ra hai bên ngã xuống ầm ầm. Đứng xa nhìn lại thấy như trời sụp đất nứt.
Các Nghịch Tinh Minh tu sĩ ở phụ cận xung quanh đều hốt hoảng ngự khí bay lên không trung.
Mà động tĩnh lớn như thế, tu sĩ song phương đều giật cả mình, hướng mắt nhìn về nơi phát khởi. Hàn Lập lúc này, tà áo tung bay, phiêu phiêu huyền phù trong không trung không nhúc nhích, tự nhiên tất cả nhìn thấy. Sau khi thấy Hàn Lập, một phương thì sắc mặt đại biến, một phương thì mừng như điên thét lên, hoàn toàn bày biện ra biểu tình tương phản.
Đương nhiên cũng có người không rảnh rang mà nhìn tới Hàn Lập.
Tỷ như có một đôi nam nữ, căn bản không thể bận tâm cái gì đang diễn ra xung quanh, đang bị năm con quỷ vây quanh, trong miệng phát ra tiếng chửi mắng không ngừng. Nói ra thì cũng vừa khéo, Lam Sắc Ma Khí cùng Phấn Hồng Hương Vụ của Song Ma vừa đúng bị Hôi Bạch Sắc Ma Diễm của Ngũ ma khắc chế, chỉ còn biết cầm cự chống đỡ.
Triệu lão giả cùng Tử Bào đại hán đứng ở phụ cận thấy vậy liền vừa mừng vừa sợ, vội vàng liều mạng thúc giục vô số bảo vật pháp khí, gia nhập vây công Lam thị Song Ma. Về phần hơn mười đoàn Kim Sắc Trùng Vân do Hàn Lập thả ra cũng đang mặc sức thể hiện uy phong.
Dưới phân thần chỉ dẫn của Hàn Lập, chúng chuyên môn tìm kiếm các tu sĩ Nguyên anh của Nghịch Tinh Minh xuống tay. Chỉ thấy nơi bọn chúng đi qua vang lên thanh âm vù vù, đỉnh đầu của tu sĩ bị trùng vân bu lại, vô luận pháp khí pháp bảo hộ thân gì cũng đều các điểm kim quang thôn phệ biến thành hư ảo. Liền sau một lúc công phu, đã có mười mấy danh tu sĩ bị Phệ Kim trùng cắn nuốt sạch sẽ.
Kể từ đó, thế trận phía Nghịch Tinh Minh đại loạn, trùng vân đi đến đâu, tu sĩ dạt đến đó, giống như gặp phải độc xà, mọi người đều thoái nhượng ba thước. Hơn nữa mắt thấy Hàn Lập một kiếm hủy diệt mắt trận của Phong Hỏa Thiên tuyệt đại trận, toàn bộ Nghịch Tinh Minh tu sĩ trong lòng đều đại chấn, sỹ khí rơi xuống tận cùng.
Các tu sĩ Nghịch Tinh Minh liền quay đầu bỏ chạy.
Lúc đầu chỉ có mười mấy người, sau đó như bệnh dịch lây lan, kéo theo thành hàng trăm người xoay người bôn đào tứ tán. Thậm chí không cần Hàn Lập ra tay, thế cục Nghịch Tinh Minh tan tác đã định. Ngay cả Long lão giả và lão ẩu thấy tình thế bất ổn, cũng chỉ công đối thủ vài cái lấy lệ, rồi lập tức hóa thành hai đạo độn quang chạy mất không thấy bóng dáng.
Lam thị Song Ma cũng biết tình thế không xong rồi, đột nhiên liên tiếp tế ra nhiều kiện pháp bảo uy lực vô cùng to lớn, bấm tay niệm chú khiến cho bảo vật tự bạo, cường ngạnh đẩy lui Ngũ Ma, thoát khỏi vòng vây, muốn phân khai hai hướng mà chạy trốn. Thấy tình hình như vậy, Hàn Lập nhướng mày, Song Sí sau lưng không chút do dự rung lên, chớp mắt một cái liền biến mất.
Ngay sau đó, Lam thị Song ma đang đào tẩu, đột nghiên nghe phía trước có tiếng sấm trầm thấp vang lên, một đạo Kim Hồ xuất hiện, Hàn Lập quỷ dị hiện ra, chậm rãi nhìn, vừa lúc chặn đường đi của đôi nam nữ này. Song Ma vừa tiếp xúc ánh mắt vô cảm tình của Hàn Lập, tim không khỏi chìm xuống.
Nhưng bọn chúng là Ma môn tu sĩ thành danh đã lâu, tự nhiên không đàng khoanh tay chịu chết, sau khi liếc mắt lẫn nhau, liến phóng ra vô số bảo vật màu sắc đầy trời, đồng thời thân hình nhoáng lên thi triển ma công, hung hãn đánh tới Hàn Lập.
Trong ánh mắt Hàn Lập hiện ra tia sát khí….
…Mấy ngày sau, toàn bộ Loạn Tinh Hải chấn động. Trận đại chiến sinh tử giữa Nghịch Tinh Minh và Tinh Cung, kết cuộc mang tính bất ngờ ngoài dự đoán của đa số. Chẳng những môn chủ Vạn Pháp Môn – Vạn Thiên Minh bị chết trận, mà cả phần đông các cao giai tu sĩ của Nghịch Tinh Minh cũng vẫn lạc, ngay cả hai hung ma hung danh mấy trăm năm nay, Lam thị Song Ma cũng bị Tinh Cung dễ dàng giệt sát.
Danh tự Hàn Lập, tự nhiên nổi danh từ trận chiến này, không ai không biết. Thậm chí các sự tích nào là Hàn Lập chưa ngưng kết Nguyên Anh vẫn dám xông qua Hư Thiên Điện, lấy được Hư Thiên Đỉnh, nào là bị Nghịch Tinh Minh phát ra Truy Sát lệnh đuổi giết cũng bị các đám người moi ra bàn trong lúc trà dư tửu hậu khiến cho các đám tu sĩ bình thường ở loạn Tinh Hải nghe xong chỉ biết chậc, chậc tắc lưỡi không thôi.
Chẳng qua lấy thanh danh hiện tại của Hàn Lập, tự nhiên không có lão quái Nguyên anh nào dám can đảm đứng ra anh hùng khiêu chiến, chỉ còn nước sớm đi chầu ông bà ông vãi. Trong vòng mấy tháng, Tinh Cung phái ra một đội nhân thủ, bắt đầu chiến dịch đoạt lại đất đai đã mất, liên tục đuổi giết đám cao giai tu sĩ Nghịch Tinh Minh, phản công tới tận hang ổ của Nghịch Tinh Minh.
Các Nguyên anh trưởng lão còn lại của Nghịch Tinh Minh tự nhiên không cam chịu thất bại như vậy, trước thì tìm đường đào tẩu, sau thì cắn răng tổ chức lại một nhóm nhân thủ, tại tổng đàn Nghịch Tinh Minh cùng Tinh Cung tiến hành một tràng đại chiến.
Tuy nhiên lúc này do không có Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ áp trận, Nghịch Tinh Minh càng bại trận thê thảm. Tuy bọn họ đã vận dụng ba gã Nguyên anh trung kỳ tu sĩ vây công Hàn Lập, nhưng lại bị Hàn Lập giống hư phủi bụi, giết liền một hơi hai gã. Gã cuối cùng thoát được nhờ dựa vào bí thuật, tuy bảo toàn được tánh mạng nhưng thân thể bị chém làm hai đoạn; Về sau, pháp lực cũng không thể khôi phục được nửa phần.
Chỉ trong vòng nửa năm công phu, một lần nữa Tinh Cung lại cầm quyền thống trị Nội Tinh Hải, các thế lực lớn nhỏ đều nhất nhất thần phục. Nhân cơ hội này, Lăng Ngọc Linh bắt đầu kế sách chiêu hàng các thấp giai tu sĩ của Nghịch Tinh Minh, kiên quyết đuổi tận giết tuyệt một số ít còn lại các Nguyên anh trưởng lão của Nghịch Tinh Minh.
Kể từ đó, Nghịch Tinh Minh dần dần tan rã từ trong nội bộ mà ra.
Một liên minh to lớn như vậy, chỉ trong nháy mắt đã tan rã, giống như hoa Cúc sớm nở chóng tàn. Nửa năm saum trong cấm địa Thánh Sơn của Tinh Thành, có một nam một nữ, một trước một sau, tiêu sái đi trong một cái thông đạo dài.
Thông đạo này dùng Khiết bạch mỹ ngọc chế thành, bóng loáng như gương, bề mặt không nhiễm một hạt bụi. Nữ thì dung mạo xinh đẹp, nam thì bình thường, chính là Hàn Lập cùng Tinh Cung nhất môn chi chủ Lăng Ngọc Linh.
"Thì ra Nguyên Từ Sơn được đặt ở địa phương này. Núi đáng sợ như thế nào mà khiến cho các ngươi sợ hãi đến vậy?" Hàn Lập đi phía sau, đánh giá quang cảnh xung quanh, miệng nhàn nhạt hỏi.
" Dùng từ đáng sợ cũng chưa đủ. Tu sĩ dưới cấp Nguyên anh kỳ vô tình tiếp cận núi này, lập tức linh lực phản phệ, tánh mạng cũng xong. Còn Nguyên anh tu sĩ cũng chỉ dám lưu lại phụ cận xung quanh Thần Sơn trong một thời gian không quá dài, nếu không tu vi cũng bị hao tổn" Lăng Ngọc Linh quay đầu lại nói.
"Đạo hữu đã nói như thế khiến tại hạ càng thêm tò mò, thật không hiểu Nguyên Từ Thần Sơn từ đâu mà có?" Hàn Lập động dung, liền hỏi.
"Chuyện này ta đã nghe gia phụ nói qua. Trong một lần đi du lịch ở Ngoại Hải, đã thấy toà sơn này theo dung nham của một hoả sơn dưới đáy biển phun ra. Chỉ nội tìm cách di chuyển toà thần sơn này, gia phục đã mất sức chín trâu hai hổ. Thậm chí vài tên đệ tử Kết Đan kỳ cũng bởi vì chuyện này mà phải giảm tu vi. Sau đó gia phụ mẫu dùng Nguyên Từ Thần Quang bắt đầu luyện hoá toà sơn này. Nhưng việc này thật là hao sức tốn công, cho đến qua đời mà mới chỉ luyện hoá được non nửa mà thôi" Lăng Ngọc Linh cẩn thận giải thích cho Hàn Lập.
"Hắc, hắc, nếu thật sự luyện chế thành công, lệnh tôn đã thoát khỏi sự hạn chế của Nguyên Từ Sơn, không còn phải bị cấm khốn nữa" Hàn Lập cười nhẹ, thấp giọng nói.
Nhưng lúc này Lăng Ngọc Linh vẫn mỉm cười, không nói tiếp, mà đi tới một góc quanh, dừng chân. Phía trước thông đạo xuất hiện Cự đại ngọc Môn màu xanh biếc, trên bề mặt cánh cửa đủ loại cấm chế phù sách nhiều màu sắc khác nhau, phát ra ánh sáng lấp loé.
"Nơi này chính là nơi gia phụ mẫu tu luyện khi còn sống. Trên đại môn này đã được gia phụ mẫu bày ra các cấm chế đặc thù mới có thể ngăn cách được Ngũ hành chi lực của Nguyên Từ Sơn" Lăng Ngọc Linh vừa nói, vừa nhấc cổ tay, một khối Tuyết Bạch Ngọc bài hiện lên trong tay. Nàng nhắm hướng Ngọc Môn nhẹ nhàng ném Bạch Ngọc bài tới.
Nhất thời một chùm bạch hà ti từ trong Ngọc bài bắn ra, đem các cấm chế phù triện trên Ngọc môn quét đi mất. Đại môn đang đứng im, đột nhiên cử động, thanh âm vù vù phát ra, hai cánh cửa bắt đầu từ từ mở ra. Lăng Ngọc Linh sắc mặt ngưng trọng, bỗng nhiên hé miệng, phún ra một khẩu Lam Sắc Ngọc Câu. Câu này thần diệu dị thường, vừa ra liền bay múa hoá thành một đạo lam hồng đem Lăng Ngọc Linh bảo hộ bên trong.
Sau đó nàng mới quay đầu nhìn Hàn Lập, nghiêm nghị nói:
"Nguyên Từ Thần Sơn cũng ảnh hưởng đến Ngũ hành pháp bảo. Tuy Hàn huynh thần thông quảng đại, khi tiến vào trong cũng nên cẩn thận một chút"
"Ngọc Linh đạo hữu yên tâm. Ta tự nhiên biết bảo trọng" Hàn Lập mỉm cười đáp lời.
Không thấy hắn có hành động gì, thân hình kim quang chợt loé, hiện ra môt tầng Kim sắc quang trảo. Chính là Kim Cương Trảo của Hàn Lập. Bảo vật này cấu tạo thành phần của nó không phải từ ngọc nên không nằm trong khống chế của ngũ hành. Lăng Ngọc Linh thấy cảnh này, lúc đầu hơi ngẩn ra, sau lập tức cười thản nhiên, một tay giơ lên, tế Ngọc bài ra giữa không trung, trong miệng phát ra thanh âm chú ngữ êm tai.
Ngọc bài chấn động, từ bề mặt bay ra một phiến đầy các phù văn màu sắc khác nhau, trực tiếp nhập vào Đại Môn. Đại Môn lập tức chậm rãi mở ra, ẩn hiện phía bên trong một mảng ánh sáng nhũ bạch sắc. Trong nháy mắt Đại Môn đã mở ra hoàn toàn, ngay lập tức Hàn Lập cảm giác có một cỗ khí tức khác thường đập vào mặt, trong tâm chợt rùng mình, mộc linh lực trong cơ thể chợt loạn động, giống như con ngựa bất kham chạy như điên trong cơ thể.
Do đã có đề phòng, Hàn Lập âm thầm vận khởi Thanh Nguyên Kiếm Quyết công pháp vài lần, mới có thể mạnh mẽ trấn áp linh lực ổn định, cơ thể hồi phục bình tĩnh trở lại. Trên mặt Hàn Lập thần sắc không thay đổi nhưng trong lòng hắn không khỏi có vài phần hoảng sợ. Hắn đã có Kim Cương Trảo hộ thân mà còn mệt mỏi như vậy huống chi là tu sĩ bình thường tiếp cận toàn sơn này, hậu quả như thấ nào hẳn cũng biết.
Nghĩ đến đây, Hàn Lập không khỏi liếc nhìn tình hình của Lăng Ngọc Linh lúc này. Mặc dù Lăng Ngọc Linh đã có Ngọc Câu hộ thân, nhưng hiện khí huyết cũng quay cuồng, ngọc dung nhuốm hồng.
Trông lúc này nàng lại càng xinh đẹp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.