Chương trước
Chương sau
Nữ tử họ Hoa sắc mặt hoàn hảo, vốn biết Hàn Lập chính là tu sĩ mà ngay cả trưởng lão của bổn cung cũng phải trịnh trọng đối đãi. Tuy nhiên không trông thấy ai ra tay, nhưng khẳng định cùng vị "Hàn tiền bối" này có liên quan, diệt giết một yêu thú cấp sáu cấp bảy, tự nhiên sẽ không phải phí nhiều khí lực. Hơn nữa hai nữ tu kia trong lòng cũng thở phào nhẹ nhỏm.
"Đa tạ tiền bối ra tay! Yêu thú này đã công kích vào trong chủ điện của Hư Linh điện chúng ta, mong rằng tiền bối có thể giúp bổn cung một tay." Nữ tu có tu vi giả đan kia hướng Hàn Lập trịnh trọng thi lễ, cung kính nói.
"Đánh vào chủ điện? Cấm chế của Hư Linh điện các ngươi không phải rất mạnh sao, chuyện này làm sao có thể xảy ra?" Tay áo bào của Hàn Lập phất một cái, nhất thời một cổ cuồng phong thổi qua. Đem thi thể yêu thú cuốn khỏi pháp trận, nhẹ nhàng hỏi.
"Chuyện này chúng ta cũng được rõ ràng, mọi người đang ở trong điện tuần tra, bỗng nhiên phát hiện rất nhiều yêu thú xuất hiện trong đại điện, nhưng lại tựa như không có chạm đến cấm chế ngoài điện, trực tiếp xâm nhập vào trong chủ điện." Cô nàng chần chờ một chút, nghi hoặc nói.
"Như vậy, xem ra yêu thú này đã vận dụng một thủ đoạn đặc thù gì." Hàn Lập lẩm bẩm một tiếng. Thế gian có biết bao bí thuật cổ quái, bảo vật vô số kể, xuất hiện sự tình gì bất khả tư nghị, cũng không có gì khiến hắn quá kinh ngạc.
Trong khi Hàn Lập còn muốn nói thêm gì thì truyền tống trận bỗng nhiên lại chớp động.
Lúc này, ba nàng nữ tu của Tiểu Cực cung tuy rằng vẫn còn cả kinh, nhưng bởi vì lúc này có vị "cao nhân" Hàn Lập này, cuối cùng cũng trở nên trấn định rất nhiều so với vừa rồi, sau khi thối lui hai bước, ánh mắt cũng không chớp chằm chằm nhìn pháp trận trước mắt.
Sau khi bạch quang chợt tắt, một phụ nhân với khuôn mặt bình thường khoảng ba mươi mấy tuổi xuất hiện. Thân hình vừa hiện xuất vẻ mặt liền cảnh giác thả ra một quả viên hoàn đem chính mình hộ vào trong, nhưng vừa thấy được ba nữ tử đứng trước mắt thì lại ngẩn ra.
Bất quá khi ánh mắt nàng liếc xéo qua, thấy được nằm bên cạnh pháp trận, lại một lần nữa đánh giá Hàn Lập, trên mặt lập tức hiện ra một tia kinh hỉ.
"Tham kiến Vũ sư thúc!" Ba gã nữ tu vừa thấy phụ nhân này, lại lập tức mừng rỡ tiến bước đến chào.
Phụ nhân hướng ba nàng khoát tay áo, từng bước đi ra pháp trận tới trước mặt Hàn Lập, chỉnh đốn trang phục thi lễ: "Vãn bối đã gặp qua Hàn tiền bối."
"Người nhận được ta?" hai mắt Hàn Lập đánh giá nàng, cảm thấy gương mặt thực xa lạ, trong lòng có chút kỳ quái.
"Vãn bối Diêu Mạn, từng ở trong cung đảm nhiệm tuần tra chấp sự, khi tuần tra đã ở đằng xa gặp qua tiền bối." Phụ nhân kính cẩn nói.
"Thì ra là thế!" Hàn Lập không nói thêm gì chỉ gật gật đầu.
"Xin hỏi tiền bối, có đi cùng mấy vị trưởng lão của bổn cung không. Bởi vì yêu thú đột nhiên xâm nhập chủ điện Hư Linh điện, vãn bối phụng mệnh đến cầu viện Hàn Ly đại trưởng lão." Phụ nhân không có ý giấu diếm, trực tiếp lên tiếng hỏi, hơn nữa nhịn không được ánh mắt hướng lối vào đại sảnh quét vài lần.
"Hắc hắc, Hàn Ly đạo hữu hiện tại chỉ sợ không rảnh phân thân!" Hàn Lập cười, thần sắc như thường nói.
"Vãn bối cũng đã được nghe nói một ít, tựa hồ mấy người tiền bối cùng mấy vị trưởng lão trong cung hiện đang làm một việc cực kỳ trọng yếu. Chỉ là lần yêu thú xâm lấn này thật sự không phải nhỏ. Nếu đám người đại trưởng lão không xuất hiện, Tiểu Cực Cung chúng ta có thể thật bị tai ương ngập đầu." Phụ nhân vừa nghe lời ấy, trong lòng trở nên lo lắng.
"Ôi, lần này yêu thú xâm nhập lợi hại như thế sao, cung chủ của quý cung không phải cũng là một hậu kỳ đại tu sĩ sao, ngay cả nàng cũng vô pháp ứng phó?" Hàn Lập ánh mắt chợt lóe hỏi.
"Vãn bối chính là phụng mện của cung chủ, mới tới cầu viện. Trong lúc vãn bối đến đây, cung chủ đã sắp bị một con yêu thú cuốn lấy lợi hại, căn bản không rảnh chiếu cố những việc khác." Phụ nhân nở nụ cười khổ.
"Đám người Hàn Ly đạo hữu tiến nhập Huyền Ngọc động, các ngươi nếu tự nhận là có biện pháp kêu bọn họ ra, tự làm là được. Ta giờ đi trước xem rốt cuộc yêu thú gì đã đến bên kia mà ngay cả ngay cả quý cung cũng có vẻ như không thể ngăn cản." Hàn Lập bất động thanh sắc nói một câu, thân hình phiêu phù, người liền đứng trong truyền tống trận.
"Tiền bối hãy cẩn thận một chút, bên kia phần đông yêu thú xâm nhập chỉ sợ nơi truyền tống trận cũng không được an ổn." Phụ nhân cả kinh, nhưng không dám ngăn trở, chỉ có thể nhanh nhẩu nhắc nhở một câu. Hàn Lập gật gật đầu, một tay giương lên, một đạo thanh sắc pháp quyết đánh lên phía trên pháp trận, nhất thời bạch quang chớp động, truyền tống lại bắt đầu. Đúng lúc này, sau lưng Hàn Lập ngân quang chợt lóe, bỗng nhiên hiện ra một đạo thanh sắc nhân ảnh, sau đó hai người trong phút chốc đồng thời truyền tống tới.
"Đó là người nào?" Phụ nhân thấy vậy, không khỏi cả kinh.
"Sư điệt cũng không biết, con yêu thú vừa rồi hình như là do người đó ra tay diệt." Giả Đan nữ đệ tử chần chờ một chút, không quá khẳng định nói.
"Nghe nói lần này có mấy vị tiền bối ngoài cung đến, không lẽ là một vị tiền bối khác sao. Ba người các ngươi đợi tại đây, nếu có địch nhân truyền tống đến, hãy tạm thời ngăn cản một chút, ta đến Huyền Ngọc động xem có thể gọi ra đám người đại trưởng lão không." Phụ nhân tuy rằng đối với việc một mình Hàn Lập xuất hiện ở đây, trong lòng còn có chút kinh nghi, nhưng lập tức nhớ tới trọng trách của mình, hướng mặt khác ba nữ nhân phân phó.
"Tuân mệnh!" Ba gã nữ đệ tử tự nhiên khom người đáp ứng, phụ nhân liền hóa thành một đạo bạch quang thẳng đến Huyền Ngọc động độn đi.
Bên kia, Hàn Lập mang nhân hình khôi lỗi mới từ truyền tống trận đi ra, truyền tống trận chưa thích ứng vì đang còn trong vòng hồi phục lại, phía sau khôi lỗi một thân hình bỗng nhiên nhoáng lên một cái liền biến mất tại chỗ.
Hai tiếng kêu thảm thiết trước sau phát ra, ngay sau đó la một tiếng "phanh" truyền đến nghe có vẻ như một vật gì ngã xuống đất.
Hàn Lập nghe tiếng động nhìn lại, kết quả chỉ thấy một thi thể yêu thú nằm trong vũng máu, bên cạnh còn có một nam một nữ, hai gã đệ tử Kết Đan kỳ Tiểu Cực Cung đang ngây ngốc nhìn trừng trừng nhân hình khôi lỗi, đang rút một cánh tay ngân quang lóng lánh từ trước ngực một con yêu thú khác ra, thi thể yêu thú liền theo theo đó rơi xuống đất.
Nơi đây rõ ràng cũng có một tòa truyền tống trận giống hệt như cái trong đại sảnh.
Hàn Lập liếc mắt đánh giá hai gã đệ tử Tiểu Cực Cung đệ tử một lượt, liền không để ý tới nữa, rồi nhấc chân hướng ra ngoài bước đi, vì nghe được từ ngoài cửa truyền đến từng trận âm thanh đánh nhau bạo liệt, tựa hồ còn có người đang ở bên kia kịch liệt tranh đấu.
Một nam một nữ nguyên bản còn muốn tiến đến chào. Nhìn thấy bộ dáng của Hàn Lập như vậy căn bản không muốn nhiều lời, sau một chút chần chờ, liền đứng lại tại tại chỗ.
Trong thời gian nháy mắt, Hàn Lập đã mang nhân hình khôi lỗi đi khỏi đại sảnh.
Quả nhiên ngoài đại sảnh trong thiên điện (điện bên hông) đang có hơn mười đệ tử Tiểu Cực Cung và yêu thú chiến đấu khí thế ngút trời. Pháp bảo, yêu khí bay múa khắp điện, âm thanh bạo liệt, tiếng rít đinh tai nhức óc, một tràng giằng co đang nhất thời diễn ra.
Hàn Lập chỉ nhìn lướt qua, vốn không chú ý gì mấy.
Yêu thú và tu sĩ nơi này phần lớn là cỡ Trúc Cơ Kỳ, Kết Đan kỳ, hắn tự nhiên để mặc kệ. Thanh quang quanh thân Hàn Lập lúc này chợt lóe, hóa thành một đạo cầu vồng bọc cả hai vào trong vọt thẳng đến lối vào thiên điện.
Dù sao đi nữa truyền tống trận cũng có thể truyền xuất ra ngoài, tựa hồ nơi này được bố trí như bên trong chủ điện của Hư Linh điện.
Với tốc độ phi độn của Hàn Lập, chỉ một lượt hô hấp liền bay qua khoảng cách mấy chục trượng, lập tức đã tới cửa điện. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một trận âm thanh quái dị kêu lên từ bên cạnh, một quái thú toàn thân đen thùi đầy vảy không biết tên miệng phun hắc khí hướng hắn lao tới bộ dáng hung thần ác sát.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập không khỏi thở dài.
Con yêu thú này tuy rằng tu vi không thấp, nhưng rõ ràng linh trí lại quá thấp. Những yêu thú khác vừa thấy Hàn Lập liền mau chóng độn quang trốn đi còn không kịp, dáng vẻ không giống như quái thú này ngốc nghếch tự động đưa thân vào miệng cọp.
Chẳng qua, Hàn Lập cũng không bận tâm để ý tới một yêu thú ngay cả biến hóa cảnh giới cũng chưa đạt đến, lúc này từ trong tay Hàn Lập bắn ra, nhất thời năm đạo thanh quang chói mắt chợt lóe phun tới, yêu thú kia hét thảm một tiếng, hộ thân yêu khí căn bản không thể ngăn cản mảy may, đã bị trực tiếp xuyên thủng năm cái lỗ to, thi thể trực tiếp rơi xuống.
Những yêu thú khác tự nhiên nhận thức được Hàn Lập không dễ chọc đến, nhưng không nghĩ hắn lại dễ dàng tiêu diệt một đồng loại như thế, đã khiến chúng bị dọa thất kinh, nhất thời tất cả trở nên kinh sợ run lẩy bẩy, vội vàng cách xa cự ly cùng đối thủ, tạm thời chỉ đứng từ xa mà nhìn.Đám đệ tử Tiểu Cực Cung tinh thần đại chấn, nhưng Hàn Lập thanh quang chợt lóe, người liền trực tiếp xuyên qua thiên điện, không có ý dừng lại tí nào.
Điều này khiến này tu sĩ và yêu thú trong điện hai bên nhìn nhau, sau một thoáng do dự, âm thanh giết chóc lại nổi lên, tranh đấu so với lúc trước càng thêm phần kịch liệt.
Từ thiên điện xuất ra, trong đầu Hàn Lập chiếu theo vị trí sưu hồn trong nguyên anh của Hàn Ly thượng nhân một đường đi tới.
Trên đường sau khi đi qua một số địa phương, nơi nơi đều có yêu thú tu sĩ đánh nhau khó phân thắng bại, tựa hồ như Hư Linh điện nơi đây đã hoàn toàn bị bầy yêu xâm nhập. Dọc theo đường đi tự nhiên cũng có vài tên yêu thú mắt không ngươi, mạo muội hướng Hàn Lập ra tay, kết quả không phải bị mấy kiếm của hắn xuyên thủng, thì cũng bị khôi lỗi phía sau một tên giết chết.
Phần lớn bị chết là một ít yêu thú cấp sáu cấp bảy.
Dù sao yêu thú quá thấp cấp, chỉ cần Hàn Lập phát ra linh áp khiến cho chúng nó không dám tùy ý tiếp cận, yêu thú hóa hình sơ kỳ liếc mắt một cái liền nhìn thấu tu vi Hàn Lập trên chúng, tự nhiên cũng không nguyện chạm vào loại đối thủ khó có thể thủ thắng.
Khi Hàn Lập xuyên qua một cái hành lang thật dài, lại bị hai gã Hóa Hình Kỳ yêu thú đồng thời chặn lại.
Một gã toàn thân lam bào, tai dài mắt xanh, một gã khác tóc bạc đầy đầu, làn da đỏ tươi, nhưng lại có ba con mắt.
Hai tên này đều tràn đầy sát khí, hung tợn nhìn chằm chằm Hàn Lập.
Ánh mắt Hàn Lập rơi trên hai cỗ thi thể tu sĩ Tiểu Cực Cung gần đó, không khỏi nhướng mày. Nơi này linh khí dao động loạn xạ như thế, hiển nhiên là vì một hồi đại chiến vừa mới kết thúc, kẻ thủ thắng đích thật là hai yêu thú trước mắt.
"Các ngươi tránh ra, ta không phải Tiểu Cực Cung tu sĩ, cũng không có ý cùng các ngươi tranh đấu!" Hàn Lập lạnh lùng nói.
Tên yêu thú mắt xanh dáng người dị thường khôi ngô, trong tay cầm hai cây búa lớn ngân quang lóng lánh, vừa nghe lời ấy của Hàn Lập, trong miệng phát ra một trận cười quái dị.
"Tránh ra! Ngươi cho hai người ta là ngu ngốc phải không. Phàm là nhân loại tu sĩ đều đáng chết. Hơn nữa bổn đại gia mới ăn một cái nguyên anh, đang cảm thấy không tồi, còn muốn nuốt thêm một cái, từ từ nhấm nháp cho thật tốt. Ngươi thấy tu vi tựa hồ so với bọn ta cao hơn một chút, chắc nguyên anh tư vị càng ngon hơn."
Yêu thú ba mắt yêu thú khác mặt cũng lộ vẻ không có hảo ý.
Hai yêu thú này một có bát cấp cảnh giới, con khác cũng là mới vừa đột phá đến cửu cấp cao giai yêu thú. Khó trách tự cho rằng có thể nuốt Hàn Lập.
Dù sao nhân hình khôi lỗi vẫn luôn trong trạng thái ẩn nặc. Vì vậy một bát cấp yêu thú phổ thông đánh với mọt tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ,cũng không bị rơi xuống hạ phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.