Nghe Hàn Lập nói như vậy. Hướng Chi Lễ ngược lại có chút ngẩn ra. Nhưng lại lắc đầu nói:
"Quả thực, pháp trận cũng có pháp khí dự phòng. Năm đó để khống chế cấm chế của Côn Ngô Sơn các Cổ tu sĩ đã chuẩn bị một kiện pháp khí khác để dự phòng. Nhưng pháp khí này cùng với Hóa Long Tỳ bất đồng. Từ thời thượng cổ nó đã bị thất lạc ở đâu không rõ. Nghe nói nó được dấu trong một địa phương nào đó ở trong núi này, nhưng cũng không biết nơi hạ lạc của nó ở đâu. Chỉ có một nhánh hậu duệ của Côn Ngô Tam Lão mới biết mà thôi. Nhưng nhánh hậu duệ này đã sớm mai danh ẩn tích không rõ tung tích từ lâu. Bọn ta đã bỏ ra rất nhiều thời gian đi tìm kiếm mà không thấy?".
"Một nhánh hậu duệ khác. Hừ! thì ra là thế. Ba tên kia thật đúng là quá cẩn thận."Linh Lung hừ nhẹ một tiếng, lập tức hiểu được dụng ý của Côn Ngô Tam Lão.
Lâm Ngân Bình cùng Thi Hùng nghe hai người đối thoại. Cũng đều lộ ra vẻ lo lắng.
Hàn Lập đồng dạng cũng chau mày. Lại thuận miệng hỏi thêm một câu.
"Kiện pháp khí đó là bảo vật gì. Chẳng lẽ cũng là một cái Hoá Long Tỳ khác?"
"Cái đó cũng không phải. Mà là một tấm bia đá tên là "Khiếu Thiên Tinh Bi". Nếu mà có thể có được tấm tinh bi này thì ta có thể mở ra được pháp trận dự phòng." Hướng Chi Lễ lơ đãng trả lời.
"Thiên Tinh Bi." Hàn Lập trên mặt không hề biến đổi, Nhưng trong lòng bỗng nhiên cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/712483/chuong-1066.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.