Chương trước
Chương sau
"Xảy ra chuyện gì, chư vị đạo hữu vì sao lại kinh hoảng như vậy?" Kiền lão ma đến, bạch ảnh vốn với tư thế công kích, chỉ thoáng một chút thì đã trở về chỗ cũ, rồi bỗng nhiên như xoay cả nửa người về phía sau, thể hiện một tư thế đề phòng.
Bởi vì các tu sĩ phi độn ra từ trong quang mạc tuy rằng ai nấy cũng đều chật vật vạn phần, nhưng không một ai không có Nguyên Anh tu vi, cho dù lão ma rất tự đại, cũng tuyệt không dám khinh thường. Huống chi vừa rồi trong quang mạc truyền đến những âm thanh bạo liệt, càng khiến hắn có chút dự cảm không hay.
"Kiền huynh thần thông quả nhiên kinh người, so với chúng ta thì đã tới nơi này sớm hơn một bước. Ah, đây không phải là Phú đạo hữu của Cửu U tông sao? Hai vị này là..." Những tu sĩ này rõ ràng là tứ lão của Độc Thánh môn cùng với năm Nguyên Anh tu sĩ khác, vị chân nhân kia cũng đứng lẫn ở trong nhóm, nhưng khi vừa thấy Hàn Lập ba người Hoa Thiên Kỳ, đều cảm thấy kinh ngạc.
"Nguyên lai là Hoa huynh, thật sự là xảo hợp. Bất quá, cơn bạo liệt vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì?" Lão giả họ Phú không màng giải thích vội hỏi ngay sự việc khúc mắc trong lòng.
"Hừ! Việc này ta còn muốn hỏi các vị đạo hữu các người. Có vài vị còn đến đây trước chúng ta, theo lẽ thì ảo trận bên ngoài cũng là các người bày ra. Vừa rồi ảo trận bạo liệt đem thông đạo ngăn lại lần nữa, nghĩ lại chắc cũng là do các vị an bài chứ." Một vị đại hán trong số Nguyên Anh tu sĩ hừ lạnh một tiếng nói.
Vừa nghe lời này, các người còn lại sắc mặt khẽ biến, nhìn chằm chằm mấy người Hàn Lập biểu tình lộ vẻ bất thiện. "Các vị đạo hữu chớ nên hiểu lầm. Lúc mấy người Phú mỗ đến đây, nơi đây đã sớm có những tu sĩ khác. Như lời các ngươi vừa nói thì sự tình của ảo trận căn bản không liên can đến ba người chúng ta. Các hạ đã chịu tỗn thất nặng, nên muốn trút giận lên người Phú mỗ?" Lão giả họ Phú nghe được nói thế, nhất thời sắc mặt trầm xuống, không chút khách khí nói.
Trong lúc này, vào thời điểm tình thế phức tạp và rắc rối, không thể dễ dàng tỏ ra yếu nhược, nếu không chỉ khiến mình chịu thiệt, dễ bị người khác vây công.
"Trong này còn có người?" Lần này, chẳng những bốn lão Độc Thánh môn sửng sốt, ngay cả Kiền lão ma cũng tỏ vẻ kinh hãi.
"Hừ. Ba người Chúng ta trong lúc vô ý bị một tòa thượng cổ trận truyền tống đến đây, lúc ấy chợt nghe trên núi có tiếng phá cấm truyền đến, ngay sau đó liền bị cấm chế vây khốn mấy ngày, vì thế mới không kịp tìm ra những người đó. Nghĩ lại, theo như lời các ngươi nói thì việc ảo trận hẳng có cùng quan hệ với nhóm người này." Lão giả họ Phú cũng không phải kẻ tầm thường, uyển chuyển nói vài lời thì đã đem sự tình giải thích trôi chảy.
"Quả thực như thế?" Đại hán lộ ra vẻ do dự, các tu sĩ còn lại cũng bán tín bán nghi."Phú huynh là Cửu U tông chấp pháp trưởng lão, không cần phải ở đây cố tình lừa gạt chúng ta. Hơn nữa nếu thật sự là Cửu U tông tháo gở phong ấn, thì Cổ đạo hữu của Cửu U tông không thể không đích thân đến đây chủ trì." Hoa Thiên Kỳ thần sắc hòa hoãn, tựa hồ đã hoàn toàn tin tưởng lời của lão giả.
"Nói vậy cũng đúng!" Thoáng cân nhắc cũng cảm thấy có lý.
"Chẳng qua vừa rồi khi bay vào. Chư vị và Kiền huynh có vẻ không hợp. Chẳng lẽ Phú đạo hữu có chỗ nào đắc tội Kiền huynh?" Cặp mắt Hoa Thiên Kỳ khẽ chuyển. Đột nhiên hỏi đến việc này. Dù sao tình hình vừa rồi nhóm Hàn Lập ba người cùng lão ma cũng sắp đại chiến, nên các tu sĩ liên can cũng nên làm sáng tõ sự tình.
"Việc này..." Lão giả trên mặt tõ vẻ do dự.
Ở lão giả họ Phú thầm cân nhắc xem nên trả lời vấn đề này như thế nào. Xa xôi tại nơi nào đó trong cự điện trên Côn Ngô sơn. Cự đầu quái nhân trong tay chỉ cầm một kim hoàng sắc tiểu chuy (búa nhỏ). Vung lên một cái. Nhất thời một đạo hồ quang màu trắng bạc kích tới bên mình của thạch hổ khôi lỗi. Trong một lúc đem cơ thể thạch hổ khôi lỗi chấn nát.
Chư vị Diệp gia tu sĩ sau lưng hắn đều tự khu động pháp bảo đủ kiểu đủ loại điên cuồng công kích vào thạch khôi lỗi trước mặt.
Những khôi lỗi này tất cả đều có hình dáng của tẩu thú phi cầm. Chẳng những toàn thân cứng rắn dị thường, hơn nữa còn có thể dùng miệng phun các loại pháp thuật đơn giản. Thật là hung ác dị thường. Thông qua những hành lang chung quanh tứ phía của cung điện đám khôi lỗi cứ tuôn ra tưởng như vô cùng vô tận.
Nhưng những tu sĩ của Diệp gia mỗi người thần sắc đều trấn định, chú tâm thúc dục pháp bảo, tựa hồ cũng hung thành công tú bình thường.
Kết quả là sau một lúc lâu, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng nổ hoành tráng. Toàn bộ hành lang bên kia đã sụp đổ hoàn toàn, khiến đám khôi lỗi đang tuôn ra bị đình chỉ.
Tu sĩ Diệp gia nghe được âm thanh này, trên mặt cùng hiện ra vẻ mừng rỡ.
Không bao lâu từ hướng của ba hành lang khác cũng vang lên tiếng oanh minh báo hiệu chúng đã sụp đổ, không có thêm một khôi lỗi mới nào gia nhập trận chiến, trong đại điện còn sót lại một ít khôi lỗi đang bị mọi người của Diệp gia tiêu diệt, chỉ trong vòng nửa khắc đã bị càn quét sạch sẻ.
"Mấy cái này là thứ quỷ quái gì, hình dạng giống như khôi lỗi nhưng lại không phải."
Mọi người Diệp gia lúc này mới thả lỏng tinh thần, lấy ra linh thạch, khoanh chân ngồi ngay tại chỗ. Mặc dù lúc này xem ra nguy hiểm không lớn, nhưng bởi vì bọn họ toàn lực sử dụng pháp bảo trong một thời gian dài nên pháp lực thực sự hao tổn không ít.
Mà lúc này từ trong hành lang bị phá hủy cuối cùng, bay ra một đạo độn quang, trong nháy mắt đã tới trước mặt mọi người, quang hoa chợt tắt, một bạch bào nho sinh hiện thân.
"Hàn trưởng lão, người nói quả nhiên không sai, tại cuối hành lang kia đích thực có một tòa thiên điện. Khôi lỗi này đều là từ bên trong chạy ra. Ta chiếu theo phương pháp đạo hữu chỉ điểm để phá cấm chế tiến vào, các then chốt trong toà thiên điện đều bị ta phá hủy cả rồi." Nho sinh mỉm cười hướng một người trong nhóm nói.
"Không có gì, lai lịch khôi lỗi đại trận này, tại hạ năm đó từ trong cổ thư đã từng thấy qua những kỷ lục có liên quang nên mới biết phải ứng phó như thế nào. Nếu không cứ ở tại chỗ kiên quyết tận lực chống đỡ, sớm muộn thì tu vi cũng sẽ tiêu hao cho đến chết." Hàn Lập thản nhiên trả lời sắc mặt không thay đổi.
"Ha ha, xem ra Diệp mỗ điểm danh mang Hàn trưởng lão đến đây, quả nhiên là có chỗ hữu dụng đích đáng. Sau này chỉ sợ còn nhiều chuyện phải nhờ sức của người." Nho sinh vẻ mặt ôn hoà nói.
"Đại trưởng lão quá khách khí. Dù không nói nói, Hàn mỗ cũng sẽ dốc hết toàn lực." Khóe miệng cổ ma nhếch lên, nhẹ nhàng nói một câu khách khí khiến nho sinh gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng.
Đúng lúc này, bên cạnh đại đầu quái nhân, đột nhiên cười hắc hắc nói:
"Tính toán thời gian, chúng ta tại trong ảo trận bố trí hậu thủ (lá bài tảy) giờ cũng nên phát tác. Vận khí tốt thì sẽ giúp Diệp gia tranh thủ lại một chút thời gian."
"Đích xác, đến bây giờ chắc đã có người xông vào trận. Chỉ cần có người tiến vào trận, tự nhiên sẽ xúc động đến hậu thủ này, khiến ảo trận tự bạo trong thời gian cực ngắn. Bất quá loại tự bạo này có chút trở ngại, nhiều lắm năm sáu ngày sau sẽ bị tiêu trừ. Lối vào lại trùng tân để người có thể tiến vào. Chưa nói đến chuyện phong ấn sẽ bị yếu dần sau một thời gian." Nho sinh thần sắc ngưng trọng nói.
"Thời gian từ lúc phong ấn bắt đầu yếu dần cho đến khi thật sự tan vỡ thì vẫn còn sớm. Cũng đủ cho chúng ta lấy được bảo vật. Hơn nữa vị trí của chúng ta hiện tại trên Côn Ngô sơn cách tòa kiến trúc chính cũng không xa gì." Đại đầu quái nhân nói với nho sinh.
"Uhm! Chắc không sai biệt lắm. Nhưng là hiện tại chúng ta càng ngày càng thường xuyên gặp phải cấm chế, chứng tỏ chúng ta đã đến gần nơi trọng yếu của Côn Ngô sơn." Sau khi cân nhắc, nho sinh chậm rãi nói.
"Vậy thì tốt. Bất quá còn có một chuyện, rất kỳ quái. Có một ngân sí dạ xoa (dạ xoa cánh bạc)lão âm hồn bất định cứ đi theo phía sau. Hắn rốt cuộc có ý tứ gì. Chẳng lẻ muốn tìm thời cơ đánh lén chúng ta?" Đại đầu quái nhân nói xong, liền liếc mắt hướng về lối vào của đại điện, trên mặt biểu hiện vài phần băn khoăn.
Những người khác nghe nói vậy, cũng đồng dạng nhìn hướng lối vào. Kết quả chỉ thấy một khoảng trống rỗng, một tí gì cũng không có.
Nhưng chúng tu sĩ của Diệp gia trong lòng đều rất rõ, bên kia không rõ ở nơi nào, quả thật có ngân sí quỷ dạ xoa thập phần bất hảo đang ẩn nấp xa xa nhìn về hướng bọn họ.
Điều này làm cho nhưng tu sĩ nhất thời cảm thấy tâm thần bất an.
Nếu bên người không có hai vị Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ đồng thời hộ tống bọn họ, những tu sĩ bình thường thật sự không dám cùng quái vật cao giai ấy dò xét từ đầu đến chân, chắc chắn sẽ lập tức giải tán.
"Phi thiên thi này đích xác có chút phiền phức. Nếu thời gian cho phép, dùng năng lực của ta và Thất thúc, cũng không phải là không thể khiến lão dạ xoa này bị trọng thương thậm chí có thể bị tiêu diệt. Nhưng thời gian của chúng ta rất khẩn cấp, phải tranh thủ từng giây. Với loại tình huống này, mạo muội xuất thủ truy đuổi, ngược lại có thể khiến cho hắn nổi giận.
"Hiện tại chỉ có thể xem xem phía trước có địa phương nào là có thể dùng để hạ cấm chế, dụ hắn hãm nhập rồi tìm cơ hội vây tử quái vật này." Nho sinh sau một lúc lâu trầm ngâm, cũng chỉ có thể nói thế.
Những người khác nghe nói vậy, cũng hiểu được lời lẽ có đạo lý, lập tức đều gật đầu đồng ý. Dù sao bằng vào độn thuật xuất thần nhập hóa như thế của ngân sí quỷ dạ xoa, muốn dựa vào lực lượng của chính bọn họ của để thoát khỏi quái vật này, là tình huống thật sự không thể.
Vì thế sau khi mọi người vừa khôi phục chút pháp lực, lập tức đi ra gian thạch điện, tụ tập tại lối ra.
Nhưng mắt chúng tu sĩ Diệp gia bỗng trở nên sáng ngời, sau khi đánh giá tình hình ở nơi xa xa phía trước, sau đó mỗi người lại trở nên ngây ngốc.
Chỉ thấy trước mặt bọn họ xuất hiện một dãy núi nhấp nhô với mười mấy cái thềm đá quanh co, tất cả đều dẫn đến các địa phương khác nhau trên núi. Nhưng tại phương xa của mỗi một thềm đá đều có sương trắng lượn lờ như nhau, căn bản không cách nào phân biệt được điểm cuối của các bậc thềm đá dẫn đến nơi nào. Điều nầy không khỏi khiến bọn người Diệp gia trợn tròn mắt.
"Phải làm sao đây? Cho dù chúng ta mỗi người tìm kiếm một địa phương, căn bản cũng không thể một lần là tìm hết được." Một lão giả khẽ thở hắt ra, đảo mắt nhìn nho sinh cười khổ.
"Không cần khẩn trương, chuyện này chứng minh chúng ta đã tiến vào vùng trung tâm của Côn Ngô sơn. Nên giờ mới xuất hiện nhiều chi nhánh như thế. Đây là một chuyện tốt. Tách ra làm việc khẳng định là không được. Nhân thủ một khi đơn bạc, lập tức lực tự bảo vệ mình sẽ không còn. Chúng ta phải đi đường nào, hay là lên đài cao bên kia trước nhìn xem có tiêu ký gì hay không rồi hẳng quyết định."
Nho sinh rốt cuộc không hổ là Diệp gia đại trưởng lão, đã rất nhanh trấn định và đề xuất ra biện pháp. Đài cao mà hắn nói đến vốn chỉ là một quảng trường bạch ngọc nơi tất cả các thềm đá giao hội trước khi phân ra thanh nhiều lối, cự ly cách bọn họ chỉ có vài dặm, bộ dáng phi thường cự đại (to lớn).
Nghe nho sinh nói thế, những người khác cũng không có kế sách nào tốt hơn, cũng chỉ có thể tới trước mảnh quảng trường quan sát kỹ rồi mới bàn lại!
Vì thế mọi người đều độn quang thẳng đến quảng trường bắn nhanh tới. Nhưng khi mọi người nhất thời bay lên không, thì "bụp" "bụp" tất cả đều từ không trung rơi xuống.
"Cấm chế cấm không. Trong này không ngờ lại bày bố loại cấm chế này?" Đại đầu quái nhân bật thốt lên.
Cũng may Diệp gia quần tu vẫn chưa bay cao, tuy rằng có chút chật vật nhưng cũng không ai bị thương, nhưng lại khiến tất cả mọi người vừa ngạc nhiên vừa sợ.
Tuy rằng cấm không cấm chế tồn tại trì hoãn hành động của bọn họ không ít, nhưng lại chứng tỏ rằng bọn họ đã thật sự bước vào nơi trọng yếu của Côn Ngô sơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.