Chương trước
Chương sau
Hàn Lập nghe xong lời ấy, khóe miệng vô ý co lại một chút, bỗng nhiên đánh ra một phát
Hai lưỡi kiếm chợt lóe sau đó bắn ra, mục tiêu chính là hai cái kén lớn màu xám trên không.
Sau khi biết quái vật trước mắt không dễ dàng giải quyết, Hàn Lập trong lòng lập tức tồn tại ý nghĩ cứu hai người ra trước. Nếu là bốn người liên thủ lại, tự nhiên tần suất thắng lợi sẽ tăng nhiều
Phía đối diện, Ngân Sí Dạ Xoa nhìn thấy cảnh này, thân hình tuy không động, nhưng khóe miệng lại lộ ra một tia cười lạnh.
Trong ngân nhãn, quang mang kỳ lạ chợt lóe lên, bỗng nhiên từ trên hai bụi kén đều hiện ra một cái bàn tay lớn màu xám, chặn ngang hướng hai đạo kiểm mang chộp tới, động tác cực nhanh không gì sánh được.
Hàn Lập không kịp đề phòng, rốt cuộc làm cho hai thanh phi kiếm bị sát hồn ti hóa thành đại thủ giam lại trong đó.
Hàn Lập mặc dù trong lòng cả kinh, nhưng cũng không hề hoảng hốt, thần niệm khẽ động, ở giữa hai bàn tay màu xám liền đột ngột vang lên tiếng sấm. Ẩn ẩn kim quang chớp động. Hai thanh phi kiếm phóng ra Tịch Tà Thần Lôi, liền đem Sát Hồn Ti đánh thành từng mảnh phóng ra tán loạn, trong nháy mắt liền từ bên trong phá khốn mà ra.
Nhưng là đúng lúc này, từ giữa cái kén bay ra dày đặc sợi tơ xám, nhiều tầng dày đặc chụp xuống. Mà cùng lúc đó, một cổ khí xám cũng từ trong đại thủ tràn ngập ra khắp nơi, lại lần nữa ngưng kết thành lưới.
Hai thanh phi kiếm trong lúc nhất thời bị vây chết tại trong đó.
Hàn Lập nhướng mày, trong tay áo hai tay nắm chặt quyền, nhất thời toàn thân kim quang lóe ra, tiếng sấm nổi lên. Một tầng điện võng vàng rực trên người hiện ra, làm cho hắn giống như lôi thần hạ phàm.
Ngân Sí Dạ Xoa vốn đang nhìn chằm chằm vào Đê Hồn thú, xoay chuyển ánh mắt nhìn hướng về phía Hàn Lập, trên mặt hiện ra một tia kinh dị
"Có chút ý tứ. Dĩ nhiên có thể phá vỡ Sát Hồn Ti của ta. Mà ba cỗ Thi Sát phân thân của ta, cũng là bị ngươi hủy diệt." Ngân Sí Luyện Thi dĩ nhiên không mang theo tình cảm nói.
"Đích thật là ta diệt. Lời nói, việc làm của người cùng nhân loại chúng ta giống nhau, xem ra linh trí phi thường cao. Cũng nên cân nhắc một ít lợi hại đi. Việc khác ta không nói nhiều, ngươi nếu giao ra Âm Chi Mã, phóng thích hai người đồng bạn của ta, chúng ta có khả năng lập tức rời khỏi nơi này." Hàn Lập sau khi liếc mắt tàn thi của đại hán họ Nguyên, rồi lại chỉ Âm Chi Mã lạnh lùng nói.
Đúng lúc này, Đề Hồn Thú hóa thân là cự viên cũng phát ra một tiếng gầm nhẹ, phần lưng ác quỷ nổi lên đồ án huyết mang chói mắt, cũng lộ ra vài phần ý tứ uy hiếp
"Ngươi muốn vật nhỏ này, đương nhiên có thể. Đem đồng bạn của ngươi thả ra, tha các ngươi rời đi, cũng không phải là không thể " Ngân Sí Dạ Xoa lại không chút do dự nói.
"Ngươi thật sự đáp ứng?" Hắc y mỹ phụ đã đem Pháp Luân tế tới giữa không trung, nghe được việc này, thần sắc trở nên vui vẻ.
Thế nhưng Hàn Lập một lời cũng không nói ra
"Ta đáp ứng những điều kiện như vậy, các ngươi lại chỉ cần đáp ứng ta một cái liền có thể. Các ngươi có thể rời đi nơi này, nhưng con Linh Thú này nhất định phải lưu lại." Ngân Sí Dạ Xoa vươn một ngón tay chỉ vào hắc sắc cự viên, ngân nhãn chuyển động vài cái nói.
Hắc y mỹ phụ nghe vậy ngẩn ra, cảm thấy thật ngoài ý muốn.
"Muốn lưu lại Linh Thú của ta? Ngươi nằm mơ đi." Hàn Lập lại nở nụ cười lạnh.
"Vậy các ngươi cũng đừng đi, đồng loạt lưu lại chỗ này làm thức ăn đi." Ngân Sí Dạ Xoa vừa thấy Hàn Lập cự tuyệt, lập tức vẻ mặt dữ tợn trở mặt, khóe miệng răng nanh bỗng dài ra gấp đôi, đồng thời hai mắt phun ra vạn đạo ngân mang bay tới.
"Cẩn thận ảo thuật của nó."
Từ giữa một cái kén xám đột nhiên truyền đến lời nhắc nhở của lão giả họ Phú. Nhưng âm thanh lúc có lúc không hơn nữa tùy thời tắc nghẽn mà chấm dứt
Những lời này, hiển nhiên nói ra có phần đã muộn.
Ngân nhãn chói mắt, cho dù Hàn Lập có được Minh Thanh Linh Mục, hai mắt cũng theo bản năng nhắm lại.
Hắc y mỹ phụ nhìn thấy cảnh này, tức thì bị một trận choáng váng, càng không thể không ngay lập tức nhắm lại hai mắt.
"Bất hảo." Tại lúc nhắm lại hai mắt thì Hàn Lập liền thầm kêu một tiếng.
Kết quả đợi hai người mở ra mắt ra thì quả nhiên hoàn cảnh bốn phía bỗng nhiên đại biến.
Chẳng những quảng trường, kén xám các thứ hết thảy không thấy bóng dáng. Bốn phía tất cả đều biến đổi là thành một vùng không nhận ra, Ngân Sí Dạ Xoa càng chẳng biết nơi nào.
"Ảo thuật dường như cấp bậc cũng không thấp." Hàn Lập thì thào nói.
"Có thực sự là thấp hay không thấp cũng phải thử qua mới biết được." Hắc y mỹ phụ nhíu mày nói
Nàng lo lắng lão giả họ Phú hình như đã trở nên suy yếu dị thường, lại càng không muốn chờ đợi thêm nữa, đột nhiên một ngón tay chỉ vào đầu Phật Môn Pháp Luân.
"Phốc" "Phốc" vài tiếng
Pháp Luân linh quang phóng ra. Mấy đạo thất sắc quang trụ tùy thời phun ra, thoáng chốc bay vào giữa sương mù dày đặc rồi không thấy bóng dáng. Nhưng dường như là một đi không trở lại, chút phản ứng cũng không có.
Hắc y mỹ phụ thần sắc trầm xuống, Không kịp suy nghĩ nhiều tháo xuống túi linh thú bên hông, nhanh chóng hướng tới không trung ném đi, hai tay bấm một đạo pháp quyết.
Nhất thời trong miệng túi rung lên. từ Bên trong phun ra một cổ hào quang đỏ đậm. Hóa thành một đàn phi xà bay đến.
Đàn phi xà này hình thể không lớn, chỉ sấp sỉ một thước, nhưng mỗi con trên đầu đều có mào. Toàn thân xà rực rỡ lóng lánh đỏ bừng, vừa nhìn thì đều biết không phải linh xà bình thường.
Mỹ phụ trong miệng niệm niệm bỗng nhiên hướng đàn phi xà đánh ra mấy đạo hồng sắc pháp quyết.
Nhất thời tất cả phi xà há miệng, vô số ngọn lửa thoát khỏi miệng rồi trong nháy mắt điên cuồng bay ra, sau đó cháy lên bừng bừng. Một biển lửa trong nháy hình thành, bắt đầu hợp lại cuộn trào dâng lên mãnh liệt.
Mắt thấy mỹ phụ hành động, Hàn Lập cũng không có xuất thủ hay nói cái gì, mà nhân cơ hội này, mắt không biểu tình đánh giá khắp nơi, trong mắt hiện rõ vẻ bình tĩnh
Tại trên cao mấy trượng một dải lửa hình thành trong nháy mắt, vốn bầu trời đang xám xịt chợt Phong Vân đại biến, bỗng chốc trở nên đen như mực không nhìn thấy gì.
Ngân quang chợt lóe. trong màn sương hiện ra hai cái yêu nhãn thật lớn. Mỗi một cái đều sấp sỉ một trượng. Ngân quang bắn ra bốn phía, rõ ràng là vô đồng ngân nhãn của Ngân Sí Dạ Xoa. cũng không biết làm thế nào biến thành lớn như vậy.
"Dát dát" tiếng cười quái dị từ không trung truyền đến. Sau đó giữa cặp mắt khổng lồ phun ra hàng loạt ngân quang, từ trên xuống vừa lúc đánh lên phía trên biển lửa
Một màn Quỷ dị xuất hiện.
Nơi mà ngân quang quét qua bất kể lửa cháy bừng bừng hay là phi xà. dưới một chiêu hết thảy đều biến mất, giống như tự nhiên bốc hơi vậy.
Biển lửa khắp nơi trong nháp mắt liền biến thành không có.
Nhìn thấy cảnh tượng khó tin như thế, Hàn Lập sắc mặt không thay đổi. Nhưng hắc y mỹ phụ sắc mặt đại biến lại xuất ra một đạo hồng sắc phi kiếm, nhắm ngay ngân nhãn trên không chém tới liên tục, nhưng giống như dã tràng xe cát, nửa điểm tác dụng cũng không có.
Lần này tâm của Mỹ phụ trầm xuống.
Hiển nhiên ảo thuật này rất lợi hại. Dường như còn vượt qua cả dự liệu của nàng, có thể trừ bỏ hay không, nàng nhưng một điểm nắm chắc cũng không có.
Lúc này trên không tiếng cười quái dị cứ tiếp tục không ngừng, đồng thời thanh âm càng lúc càng lớn, dần dần giống như tiếng sấm nổ ra. Mà cùng lúc đó, ngân nhãn một cái nối tiếp một cái hiện lên - mỗi một cái đều khổng lồ như nhau.
Sau một lúc lâu, không chỉ bầu trời tràn đầy yêu nhãn, thậm chí giữa bốn phía sương mù cũng chớp động nổi lên ngân mang.
Mà ngay sau đó tất cả yêu nhãn bỗng nhiên ngân quang chợt lóe, đồng thời hình dáng đại biến, hóa thành một loạt trăng lưỡi liềm. Tiếp theo giữa hắc khí bốn phía đồng thời truyền đến trận trận kêu to, tiếng bước chân nặng nề vang lên, phảng phất như có quái vật gì sẽ từ trong sương mù mà phóng ra.
"Hàn huynh. Ngươi có biện pháp phá bỏ thuật này không." Hắc y mỹ phụ rốt cục thiếu kiên nhẫn xoay mặt hỏi.
Nàng đã nghĩ kĩ lắm. Nếu là tới Hàn Lập thần bí dị thường mà cũng không cách nào khả thi thì không thể không tổn hao máu huyết thi triển bí thuật một lần rồi.
Hàn Lập không có lập tức trả lời nàng cái gì, mà trực tiếp nhất nắm tay lên. Một đạo kim hồ ầm ầm từ trên cánh tay xuất ra
Sau một tiếng nổ mạnh, kim hồ chợt bắn ra, vừa lúc đánh vào những mặt trăng lưỡi liềm mới vừa hiện ra ở giữa sương mù
Kết quả sau một tiếng ầm vang, mặt trâng cùng kim hồ rốt cuộc đồng thời bạo liệt ra. Các mặt trăng khác hầu như đồng thời đổ xuống vô số ngân quang. Bốn phía lại một lần nữa trở nên chói mắt dị thường.
Hắc y mỹ phụ chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, không tự chủ được nhắm mắt lại. Nhưng đợi thân hình ổn định rồi, lại phát hiện chính mình đã lại một lần nữa xuất hiện ở trên sân rộng. Cái gì hắc vụ, trăng sao hết thảy đều biến mất không thấy.
Mỹ phụ trong lòng thở phào một hơi. Nàng lịch duyệt phong phú, đối với điều này cũng không có ngạc nhiên lắm.
Mà đối diện, Ngân Sí Dạ Xoa đứng ở dưới thúy trúc phảng phất cước bộ chưa động một cái. Nhưng ở sau lưng một cái ngân sí lại từ phía sau duỗi ra che ở trước người, đúng lúc đem một đạo kim hồ chắn ở bên ngoài. Hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm về phía Hàn Lập.
Mỹ phụ chú ý tới chính là, trên lục mao thủ chưởng của quái vật, không biết khi nào nâng lên một mặt hắc kính quay về phía hai người.
Kính không lớn nhưng toàn thân chớp động yêu dị ô mang, làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy toàn bộ tâm thần bị hút vào trong đó. Thật sự là tà khí mười phần.
"Ngươi có thể ở giữa ảo thuật còn có thể tìm được vị trí của ta. Điều này cũng có chút kỳ quái. Ta có Tà Nguyệt Huyễn Kính phụ trợ. Ngân đồng ảo thuật uy lực tối thiểu cũng cường hãn hơn phân nửa. Cũng không phải là nói thần thức cường đại có thể bài trừ. Vừa rồi trong ảo thuật, ánh mắt của ngươi có chút cổ quái. Chẳng lẽ tu luyện qua linh nhãn bí thuật đặc thù?" Ngân Sí Dạ Xoa trong miệng nhàn nhạt nói. Ngân sí tùy ý vung lên, kim hồ cũng bị dễ dàng bị đánh tản đi.
Hàn Lập nghe xong lời này, lại cười lạnh một tiếng. Căn bản không có trả lời ý kiến đối phương mà tay áo rung lên. Nhất thời trong tay áo một tiếng thanh minh nổi lên. Hơn mười thanh kim sắc tiểu kiếm như ong vỡ tổ không cố định bay ra, hóa thành một đạo kim quang bay lượn trước người, đồng thời sau lưng oanh một tiếng vang lên, một đôi ngân bạch sắc vũ sí hiện ra.
Mà Hàn Lập còn không chịu ngừng tay, sau khi hít sâu một hơi, bỗng nhiên há miệng phun một hơi. Một khỏa tuyết bạch châu tử bị một đoàn tử hỏa bao vây bay ra bên ngoài cơ thể, quay tròn trước người chuyển động không ngừng. Hạt châu vừa xuất hiện trong nháy mắt, toàn bộ quảng trường ở đây nhất thời nhiệt độ ngay tức khắc hạ xuống, phảng phất làm cho người ta như là ở giữa thế giới băng tuyết vậy.
Lúc trước khi Hàn Lập xuất ra kiếm quang thì Ngân Sí Dạ Xoa vẫn không chút lay động. Đến khi Hàn Lập sau lưng xuất hiện vũ sí thì quái vật này trên có một tia kinh ngạc. Viên tuyết tinh châu bị tử la thiên hỏa bao vây cũng xuất hiện, sau khi hiển lộ ra một cỗ uy lực đáng sợ. Nó rốt cục nét mặt ngưng trọng hẳn lên.
Hàn Lập động tác còn chưa dừng, tiện tay đem túi linh thú bay tới giữa không trung. Một đàn kim sắc giáp trùng vù vù từ giữa túi bay ra, hóa thành một đóa kim vân phiêu phù ở trên không. Hai tay bấm pháp quyết, bên ngoài cơ thể hiện ra một tầng thất sắc linh quang. Đồng thời hai bàn tay lại một lần nữa vận chuyển, một mặt tử sắc kính hóa thành một đoàn tử quang chậm rãi bay lên.
Bây giờ Hàn Lập ngoại trừ đòn sát thủ nhất kích tất sát ra, thì hầu như là pháp bảo đều xuất hiện.
Đối mặt với phi thi có thể còn lợi hại hơn so với Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, hắn không dám khinh thường nửa phần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.