Chương trước
Chương sau
Trụ Nam tướng quân! Nguyên lai là một trong tám vị tướng quân nổi danh nhất của đại Tấn,mọi người đều kính ngưỡng nghe tiếng. Vị nữ tử diễm lệ kia là sư tỷ của Mộng Dung, Hàn Lập khách khí thoáng gật đầu chào. Vị nam tử khí thế bất phàm ngồi bên cạnh không khỏi động dung.
Mặc dù Hàn Lập đối với triều đình đại Tấn hiểu biết rất ít. Nhưng một vài vị quan lớn nổi danh Hàn Lập cũng có nghe nói qua.
Tám đại tướng quân, cơ hồ đại biểu cho triều đình đại Tấn, nắm trong tay hơn phân nửa lực lượng quân sự của đại Tấn. Mỗi một vị đại tướng nắm trong tay đội quân trên trăm vạn, trấn thủ những nơi trọng yếu của đại Tấn.
Hàn Lập mặc dù có nghe nói đến tám đại tướng quân này nhưng cũng không quá quan tâm đến người của thế giới phàm nhân. Mà là Hàn Lập nghe nói ngoài hai ba vị tướng quân xuất thân từ hoàng tộc, thì còn lại đều có liên quan đến vài thế lực tu tiên lớn có liên quan, thậm chí có mấy người được chính các thế lực tu tiên nâng đỡ lên. Cho dù là hoàng tộc đại Tấn cũng không muốn động chạm tới họ. Nói vậy vị Trụ Nam tướng quân này không thuộc hoàng tộc, thì phải cùng một thế lực nào đó có liên quan.
"Nghe Mộng Dung nói tiên sinh cũng là người tu tiên. Tại hạ là phàm nhân, sao dám trước mặt tiên sinh kiêu ngạo" Trung niên cẩm bào nở nụ cười, chắp tay chào Hàn Lập bình thản nói.
Hàn Lập biết lời nói đó chẳng qua là khách khí mà thôi.
Lấy thân phận đối phương, có lẽ cấp bậc Nguyên anh kỳ tu sĩ khó có thể tiếp xúc qua. Nhưng kết đan kì tu sĩ cũng không khó khăn mời chào. Mà trước kia Hàn Lập biểu hiện trước mặt Tào Mộng Dung cấp bậc chỉ là Luyện khí kì cảnh giới. Cẩm bào trung niên đối với một tiểu tu sĩ như Hàn Lập như vậy là quá khách khí rồi, người này thật sự không tầm thường. Bất quá người ngày dẫn đội kỵ binh lên đường, vì sao bên mình không có tu si cao giai đi cùng? Người này lá gan thật không nhỏ.
Trong lòng Hàn Lập nghĩ như vậy, nhưng miệng thì khiêm tốn nói: "Không dám, Vương tướng quân quá khách khí rồi. Uy danh của tướng quân, mặc dù ta là tán tu nhưng vẫn nghe danh từ lâu."
"Hàn đạo hữu, ta nghe nói đạo hữu từng chỉ điểm cho Tào sư muội một thời gian ngắn, nhưng không ngờ chỉ trong mấy năm liền có thể tiến lên hai cấp. Sư phụ ta sau khi biết chuyện, vui mừng thay cho sư muội có cơ duyên tốt như vậy. Còn nói Hàn huynh có nhiều khả năng ẩn dấu tu vi chân chính, nếu là tu sĩ đồng cấp thì không thể có chuyện này xảy ra. Hôm nay, Hàn đạo hữu linh khí trên người toàn bộ biến mất, rõ ràng tinh thông liễm tức thuật. So với lời nói của gia sư không có gì sai." Vương tiểu thư hé miệng cười, rất nhiều thâm ý nói.
"Sự thật có phải như thế không? Hàn huynh, tu vi của người rốt cuộc là...." Tào Mộng Dung cũng từ vui mừng khi gặp lại Hàn Lập tỉnh táo lại. Cẩn thận đánh giá nhìn lại Hàn Lập. Không thể cảm ứng được pháp lực ba động trên thân Hàn Lập, sắc mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
"Hàn mỗ ngày đó gặp biến cố, nơi thân bị trọng thương. Tu vi rớt xuống thấp. Hiện tại chỉ mới khôi phục được một chút. Cũng không phải cố tình lừa gạt Tào đạo hữu." Hàn Lập hơi cười, ung dung trả lời, không nghĩ tới việc đem tu vi chính thức của mình nói ra.
Vương tiểu thư chớp chớp cặp mắt xinh đẹp. Cẩn thận quan sát Hàn Lập, kết quả không thể từ thân Hàn Lập tìm ra điều gì, trong lòng giật mình. Nhưng trên mặt vẫn thản nhiên cười nói:
"Nói như vậy, Hàn đạo hữu chính là tiền bối pháp lực cao cường, sự muội vãn bối không biết cùng tiền bối quan hệ ngang hàng. Xin tiền bối không nên trách tội."
"Cái gì tiền bối với không tiền bối, tại hạ chỉ là một tán tu của đại Tấn, bình thường cũng không được coi trọng. Ta năm đó lừa gạt Tào đạo hữu nhờ cứu giúp. Sau này không nên phân biệt bối phận." Hàn Lập lắc đầu, không đồng ý nói.
Tào Mộng Dung nghe xong những lời này, vốn tâm tình đang bất an, rốt cục cũng khôi phục bình thường. hai má chợt ửng hồng mặc nhiên thừa nhận lời Hàn Lập nói.
"Nguyên lai thì ra Hàn tiên sinh là tiền bối pháp lực cao cường, Vương mỗ mặc dù là người phàm, nhưng vô cùng vui mừng được gặp gỡ cùng Hàn tiên sinh. Ta thấy tiên sinh cũng muốn đến kinh thành, không bằng tiện đường đi chung với nhau?" Vị trung niên ở bên cạnh chờ sau khi các vị ái nữ nói xong. Lại vô cùng thản nhiên đưa ra lời mời.
"Cùng lên đường! Tốt lắm. Vậy tại hạ xin quấy rầy các vị." Hàn Lập sau một lúc trầm ngâm liền đáp ứng. Hắn đang muốn tìm một người thông thuộc tình hình kinh thành, hỏi thăm tình huống đấu giá hội như thế nào.
Nhìn người trước mặt thân phận hiển hách, cho dù không phải người tu tiên, nhưng cũng có thể biết được vài sự tình trọng yếu.
Sau đó Hàn Lập cùng với hai vị nữ tử nói với nhau vài câu, cũng biết qua tình hình của phụ thân Tào Mộng Dung, từ một huyện úy được điều về kinh thành đảm nhiệm một chức võ quan. Mặc dù chức vụ không cao hơn trước bao nhiêu, nhưng có thể từ địa phương được điều về làm ở kinh thành thì tự nhiên so với trước tốt hơn rất nhiều.
Đúng lúc Tào bá phụ vào kinh, Tào Mộng Dung đang bế quan ở giai đoạn trọng yếu, nên không thể cùng phụ thân vào kinh.
Lần này Vương sư tỷ cùng phụ thân trên đường về kinh thành ghé ngang chỗ nàng ở, đúng lúc Tào Mộng Dung bế quan đi ra, liền cùng vị sư tỷ lên đường vào kinh.
Hàn Lập nói về việc bản thân trãi qua sau khi chia tay, nói mình tìm một nơi nào đó ẩn cư chữa thương. Mới gần đây mới ra khỏi núi. Hàn lập chỉ nói sơ qua viêc của mình.
Tào Mộng Dung hai người, đối với lời nói của Hàn Lập củng không có nghi ngờ. Dù sao ban đầu Hàn Lập cũng từ trong khối băng phá ra, cho dù người thường nhìn vào cũng biết là nguyên khí hao tổn nghiêm trọng, không phải mấy năm là có thể khôi phục lại.
Lúc này tiểu nhị đem lên một bình trà ngon, Hàn Lập cùng hai nàng nói thêm vài câu, rồi bình thản thưởng thức trà ngon.
Sau khi thưởng thức xong trà, vị trung niên cẩm bào cũng mở miệng nói chuyện với Hàn Lập chuyện liên quan đến việc trong phủ còn lưu giữ một số cổ tịch bị thiếu, cũng không hoàn toàn nhìn thấu thân phận chính thức của người này, từ một người trãi qua mưa máu gió tanh,lại bi coi thành một tú tài nghèo, nhưng thật ra cũng có khả năng như vậy.
trong quá trình nói chuyện, vị Trụ Nam tướng quân vẫn thủy chung tao nhã lịch sự, vừa cười vừa nói, khí độ thật bất phàm. Hàn lập đối với người này lưu lại ấn tượng tốt, sinh ra vài phần hảo cảm.
Hơn nữa Hàn Lập đối với thi thứ không có hứng thú, nhưng sau nhiều năm tra tìm vài phương thuốc cổ cùng công pháp bí thuật, xem qua vô số thư tịch cổ, biết không ít sự tình bí mật. Thuận miệng nói ra vài việc, đều làm cho vị Trụ nam tướng quân không ngớt kêu kì lạ, cảm thấy vô cùng hứng thú, hỏi tới không ngừng.
Kết quả sau vài lời nói, Hàn Lập cùng Vương tướng quân trò chuyện thật vui vẻ. Xem như không có mặt hai nàng bên cạnh.
Vương tiểu thư thấy vậy cùng Tào Mộng Dung cười khổ một tiếng, có chút buồn bực.
Phụ thân nàng cái gì cũng tốt, bình thường sưu tầm cất dấu cổ thư để thưởng thức, đối với các chuyện thời Man hoang cảm thấy vô cùng hứng thứ. Hiện tại vị Hàn tiền bối đối với việc này hiểu biết không ít, nói chuyện đến không biết trời trăng mây nước.
Tào Mộng Dung cảm thấy không có gì là không tốt, chỉ ngồi yên lặng một bên nghe hai người nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn nhanh qua Hàn Lập liền thu lại có chút trốn lẩn tránh.
Vương tiểu thư ánh mắt xoay chuyển, nhìn thấy vậy trong lòng có chút buồn cười.
Trong quá trình đi cùng với vị Tào sư muội này, hai bên cùng bộc lộ tâm tình với nhau, nàng có thể hiểu phần nào tâm tình của vị sư muội này, tựa hồ tâm trí đã gởi hết cho người đang ngồi trước mặt. Bình thường khi nói chuyện đến người này lúc nào mặt cũng đỏ lên, mấy năm trôi qua cũng không quên hình bóng của người này.
Điều này làm cho vị Vương tiểu thư vẫn tưởng rằng vị Hàn đạo hữu là một người anh tuấn tiêu sái, bình thường luôn giữ khoang cách với đồng môn sư huynh đệ, tiểu sự muội luôn nặng tình với người đó. Nhưng hôm nay gặp mặt, thấy bộ dáng của Hàn Lập làm cho vị Vương tiểu thư cảm thấy cảm khái không thôi.
Vị tán tu Hàn Lập trước mặt, cùng hình tượng anh tuấn tiêu sái không có nửa điểm quan hệ. Chỉ có thể nói là rất bình thường. Hơn nữa đối phương chắc chắn chỉ là một Trúc cơ tu sĩ, tuổi đời hơn xa sư muội mình. Thật không xứng đáng với tiểu sư muội
Vị Vương tiểu thư một bên âm thầm đánh giá, một bên lại lo lắng cho tiểu sư muội, có nên hay không chia rẻ đôi uyên ương này.
Trong mắt nàng tu vi Hàn Lập chỉ cao hơn mình một chút, nhưng nàng lại là con của Trụ nam đại tướng quân, muốn làm cho đối phương biết khó mà lui là chuyện không khó, chỉ cần cầu hai vị cung phụng kết đan kỳ trong phủ ra mặt, đối phương còn không phải ngoan ngoãn rời đi sau.
"Thì ra là thế, ngày xưa thiên địa càn khôn biến đổi lớn không ngờ sinh ra các khe nứt không gian, làm cho dị giới yêu ma có cơ hội xâm lấn nhân giới. Vương mỗ lần đầu tiên nghe nói đến việc này, trong phủ có hai vị kết đan kì tu sĩ cũng chưa từng nói đến việc này. Vương mỗ không nói quá thì đúng là Hàn huynh thật không có việc gì không biết! Làm cho tại hạ mở rộng tầm mắt. Bất quá, ta còn có một sự tình không rõ, muốn thỉnh giáo một hai câu. Trong truyền thuyết cổ có một nơi được gọi là Côn Ngô tiên sơn là nơi trú ngụ của thiên thượng chân tiên năm xưa..."Vị Trụ nam tướng quân tựa hồ hứng thú nói chuyện chưa hết.
Vừa mới hỏi minh bạch được một việc, lại tiếp tục hỏi đến việc khác, bỗng nhiên Hàn Lập đang ngồi đối diện trong cơ thể phát ra tiếng tiếng long ngâm, mặc dù tiếng long ngâm không lớn, nhưng những người ngồi xung quanh đều nghe rõ ràng, không khỏi lộ vẽ kinh hãi nhìn về phía Hàn Lập.
Hàn Lập thần sắc đại biến, trên người thanh quang chợt hiện, cả người trên ghế chợt biến mất.
Nhị nữ bị hù dọa nhảy dựng cả lên, dáo dác tìm bốn phía, lúc này mới phát hiện Hàn Lập đang ở phía ngoài quán trà, đang đứng ở lối vào ngẩng đầu nhìn lên trời, thần sắc lộ vẻ ngưng trọng.
"Hàn đạo hữu đã xảy ra chuyện gì? Trong cơ thể người chính là pháp bảo, người chính là kết đan kì tu sĩ?" Vương tiểu thư thì thào hỏi, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ. Tào Mộng Dung bên cạnh hai tay nắm chặt, sắc mặt trắng bệch nhìn Hàn Lập, không nói ra một lời.
"Không có gì, vừa rồi ta cảm ứng được một vị cố nhân từ xa phi độn qua. Nhưng tốc độ phi độn quá nhanh, không thể đuổi theo kịp. Về phần vật vừa phát ra âm thanh, thật ra nó chính là bổn mạng phi kiếm của tại hạ đang làm loạn. Làm cho Vương tướng quân và hai vị chê cười. Tại hạ sợ rằng không thể cùng các vị lên đường. Tại hạ có chuyện bên mình, xin cáo từ trước." Thần sắc Hàn Lập rất nhanh trở lại bình thường, lập tức xoay người lại ôm quyền cáo từ cùng vị trung niên và hai thiếu nữ, trên mặt đầy vẻ áy náy.
Sau đó không đợi người khác nói gì liền giậm chân hóa thành một dãi ánh sáng thanh hồng phá không bay đi.
Một màn này, bị mấy người vừa mới từ trong quán trà đi ra thấy được, ngay lập tức hoảng sợ quỳ xuống đất lễ bái, đồng thời trong miệng hét lên:" Tiên sư, một vị tiên sư vừa mới bay lên trời.."
"Từ phía bên kia bay đi..."
Phụ cận quán trà cũng xôn xao, mọi người đều chạy ra khỏi quán trà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.