Vậy nhưng ánh mắt Hàn Lập không có rơi vào biên bức, mà là hướng về sau lưng của nó.
Mặc dù vẫn cách nhau khá xa, nhưng khi đồng tử lam quang lóe lên, hắn sớm đã thấy rõ ràng bộ dáng mấy người này, trong lòng không khỏi ngẩn ra.
Đoàn người này có tám người bốn nam bốn nữ, nam áo gấm đai ngọc, phục sức hoa mỹ. Nữ áo bào trắng chân không, thắt lưng quấn đai vàng, căn bản không phải là phục sức của Đột Ngột nhân.
Hàn Lập không khỏi có chút kinh nghi.
Bất quá làm cho hắn an tâm chính là. Những người này trừ hai người là kết đan kì tu vi ra, còn lại chỉ là trúc cơ kì tu tiên. Xem ra không phải vì hướng này mà đến.
Trong lúc Hàn Lập tâm niệm xoay chuyển như điện, cự bức (con dơi lớn) cách năm sáu trượng đã phi tới trên không đoàn xe, quạt mạnh cái cánh lớn vài cái, rồi trong nháy mắt ngừng lại.
Một cơn lốc xông thẳng đến đoàn xe, nhất thời mấy cỗ xe đang chạy tới lúc này bị ném văng trên mặt đất, áo da, các rương chứa vật phẩm ào ào từ trong xe vung ra, vỡ tung. Không ít khoáng thạch, thảo dược các loại gì đó, rơi trên đất.
Về phần phàm nhân bị cuồng phong thổi ngã trên đất thì không biết bao nhiêu người.
Lần này, Đột Ngột nhân tiên sư vốn nét mặt đã khẽ biến, lại càng trong lòng hoảng hốt, hai mặt nhìn nhau.
"Các ngươi ai là người đứng đầu, đi ra nói chuyện một tiếng." Trên cự bức một nam tử hơn bốn mươi tuổi liếc mắt quét xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/712307/chuong-890.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.