Chương trước
Chương sau
Đối mặt với một trong Tam đại tu sĩ của Thiên Nam, Kim lão quái cho dù là lão quái vật cao cao tại thượng cũng không có dám lộ ra vẻ bất mãn chút nào. Liệt hỏa đương nhiên là càng không dám làm ra chuyện gì đắc tội với Chí Dương Thượng nhân, lúc này hắn bắt chuyện với một tu sĩ khác rồi bay xuống phía dưới.
Trình sư huynh cùng Lữ Lạc sau khi nhìn nhau liếc mắt một cái thì trên mặt hơi lộ ra một tia nghi hoặc, bất quá vị Trình sư huynh này đã từng chứng kiến thần thông của Hàn Lập nên mặc dù kinh nghi nhưng cũng không quá lo lắng mà bay xuống.
Hàn Lập nhìn đám tu sĩ đang hạ xuống mặt đất ngẩng đầu nói.
"Thượng nhân bây giờ có thể nói được chưa. Chí Dương huynh trịnh trọng như thế thật làm cho Hàn mỗ có chút cảm thấy hứng thú".
"Hắc hắc, trước khi nói vào việc trước tiên ta phải đa tạ đạo hữu tại Trụy Ma Cốc đã ngăn cản một gã Cổ ma chủ hồn không cho Cổ ma song hồn hợp thể nếu không sợ rằng Thiên Nam đã gặp phải đại phiền toái" Chí Dương Thượng nhân tiện tay thả ra một cái Cách âm trảo rồi nhìn đánh giá Hàn Lập một phen và cười nói.
"Đạo hữu có phải là muốn hỏi Cổ ma chủ hồn nọ hạ lạc ở đâu" Khóe miệng hắn khẽ nhếch khẽ cười nói.
"Đạo hữu thật sự là thông tuệ hơn người. Đây là một trong những chuyện mà ta đang muốn hỏi", Chí Dương Thượng nhân giật mình và lập tức vô tình nói.
"Chí Dương huynh cứ yên tâm, ta có thể từ khe hở không gian thoát ra cũng là chuyện may mắn mà thôi, còn Cổ ma chủ hồn từ lúc ở trong đó đã bị tiêu diệt hoàn toàn nên không cần lo lắng việc này" Hàn Lập nói một cách gọn gẽ.
"Nếu vậy thì bần đạo yên tâm rồi nếu không Cổ ma đã bỏ chạy nọ nhất định còn có thể quay về Thiên Nam để cùng chủ hồn thôn phệ lẫn nhau. Nhưng một khi chủ hồn bị tiêu diệt thì nó là phân hồn khẳng định là sẽ lập tức cảm ứng được và phỏng chừng là sẽ không quay về đây nữa" Chí Dương Thượng nhân thờ phào một hơi, thần sắc hơi hòa hoãn.
"Chí Dương huynh. Tên Cổ ma phân hồn chiếm được thân thể ma vật có thật lợi hại đến mức ba gã Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ cũng không thể tiêu diệt được" Hàn Lập lại cảm thấy hứng thú với việc này nên lên tiếng hỏi nhưng trên mặt lại lộ ra một tia hoài nghi.
"Đạo hữu đã thấy thần thông của Cổ ma tại Trụy Ma cốc thì liệu có thể như vậy không?" Lão không trả lời mà lại hỏi lại một câu.
"Ồ. Ta nghe nói Yêu ma này sau khi xuất cốc đã cắn nuốt không ít tu sĩ Nguyên Anh, chẳng lẽ vì vậy mà khôi phục thực lực lợi hại như thế" Hàn Lập lại có chút kinh ngạc nói.
"Hàn đạo hữu chưa biết rồi. Ma vật này tại trận chiến cuối cùng với chúng ta đã biến hóa thành yêu dạng ba đầu sáu tay khiến tu vi cơ hồ là lập tức bạo tăng gấp đôi, có thể so sánh tu sĩ Hóa Thân sơ kỳ. Nếu không phải ba chúng ta trước đó đã bày một tòa cấm chế đại trận và còn có hơn mười tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ ở một bên kiềm chế thì sợ rằng trận chiến đó vẫn không làm gì được nó. Lúc đó ba chúng ta không tiếc đại tổn Nguyên khí thi triển bí thuật nên cuối cùng một hơi trảm rơi hai đầu và mấy cánh tay của nó nhưng vẫn để nó chạy thoát" Chí Dương Thượng nhân mặt mày ngưng trọng chậm rãi nói.
"Yêu ma này hung hãn như thế trách không được đạo hữu sợ nó cùng chủ hồn hợp thể. Nếu nó lợi hại thêm ba phần thì Thiên Nam thật sự là không có người nào có thể ngăn cản được!" Hàn Lập cũng một nhếch miệng hít một hơi khí lạnh nói.
"Không có thể như vậy chứ. Cũng may là nó đã đi Đại Tấn nên việc này cứ để tu sĩ Đại Tấn lo đi" Chí Dương Thượng nhân đột nhiên cười tủm tỉm nói.
Hàn Lập nhìn lão đạo sĩ liếc mắt một cái rồi lại cảm giác được trong giọng nói của đối phương hình như có một chút hả hê. Xem ra lão này đối với Đại Tấn ấn tượng cũng thật sự là không tốt.
"Thượng nhân nếu nói chuyện ma hồn chỉ là một trong những chuyện muốn nói, vậy là còn chuyện gì trọng yếu nữa chăng?" Hàn Lập chuyển giọng nói, xuất kỳ bất ý hỏi thăm.
"Không sai. Chuyện ma hồn chỉ là tiện hỏi một chút thôi. Lần này ta tìm Hàn đạo hữu là có chuyện quan trọng khác, bất quá trước tiên bần đạo nên chúc mừng đạo hữu tu vi tiến nhanh, rốt cục đã tiến cấp lên Nguyên Anh Trung Kỳ" Chí Dương Thượng nhân nhìn Hàn Lập liếc mắt một cái rồi mỉm cười nói.
"Đa tạ Thượng nhân khen tặng, tại hạ cũng chỉ là có được cơ duyên xảo hợp" Hàn Lập khách khí nói một hai câu.
"Ta đã nghe Ngụy đạo hữu đề cập đến chuyện Hàn huynh thân mang pháp bảo Kim Lôi Trúc và có thể khu sử ích Tà Thần Lôi. Không biết việc này có đúng hay không" Sau khi hỏi xong, Chí Dương Thượng nhân thần sắc nghiêm nghị nhìn Hàn Lập.
Hàn Lập trong lòng cả kinh, đồng tử có rụt lại đồng thời trong nháy mắt trầm mặt xuống.
Hắn không biết đối phương hỏi việc này là có dụng ý gì, nhưng sau khi hơi đánh giá một chút thì cảm thấy chuyện ích Tà Thần Lôi bây giờ cũng không phải là bí mật gì, cũng không cần phải giấu diếm nên rốt cục gật đầu trả lời:
"Không sai, tại hạ đúng là có vài món pháp bảo Kim Lôi Trúc. Đạo hữu có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, tại hạ cũng không thích quanh có lòng vòng!"
"Tốt. Có lời đạo hữu nói như thế là tốt. Hàn đạo hữu có thể khu sử ích Tà Thần Lôi, đó chính là lý do bần đạo muốn tìm đến. Bất quá Nguyên nhân trong đó lại là sự tình trọng đại, nên bần đạo sẽ không có thể nói ra ở chỗ này để tránh phiền toái không cần thiết. Chỉ có thể tiết lộ với đạo hữu một chút, đó là việc này phi thường trong đại liên lụy đến cả Thiên Nam tu tiên giới, hơn nữa gần đây tại Vô Biên Hải cũng xuất hiện vô danh đại tuyền qua cũng có liên quan" Chí Dương Thượng nhân sau khi nghe Hàn Lập chính miệng thừa nhận là có thần thông ích Tà Thần Lôi thì nhất thời mừng rỡ nói.
"Lời nói này không đầu không đuôi làm cho tại hạ không hiểu ra sao, bất quá đạo hữu muốn tìm Hàn mỗ vì ta có ích Tà Thần Lôi là vì lý do gì?" Hàn Lập không khỏi nhíu mày nói, mặc dù không biết đối phương nói đến chuyện gì, nhưng quá nửa sẽ không phải là chuyện tốt gì nên trong lòng lập tức cảnh giác!
"Lần này ta cũng chỉ đi ngang qua tiện ghé thăm Vân Mộng Sơn thôi vì còn có chuyện quan trọng khác phải làm. Thế cho nên cũng không thể ở lại đây lâu, không bằng đạo hữu sắp tới đi Thất Linh đảo một chuyến. Ta cùng Ngụy Vô Nhai và Hợp Hoan lão ma cũng sẽ đến đó. Sau khi đạo hữu tới đó ba người chúng ta sẽ đem việc này nói rõ ràng với đạo hữu" Chí Dương Thượng nhân nhìn đám người Kim lão quái ở dưới liếc mắt một cái rồi đột nhiên bình thản đề nghị nói.
"Thất linh đảo, là bảy cái đảo nhỏ mới xuất hiện bên cạnh dòng suối chảy ư?"
Hàn Lập nhăn mặt hỏi.
"Không sai. Bảy tòa đảo nhỏ này bao quanh bốn phía xoáy nước nọ, cũng thật sự là linh mạch khó được. Ba người chúng ta mấy năm nay cũng ở trên ba tòa đảo ở đó" Chí Dương Thượng nhân sau khi lên tiếng về việc này thì lại thở dài một hơi, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Hàn Lập trong lòng ngẩn ngơ. ở bảy tòa linh đảo này cũng không phải là chuyện cam tâm tình nguyện khiến cho hắn trong lòng đột nhiên xuất hiện cả chục loại ý niệm loạn động.
Nói lời cự tuyệt với yêu câu của Chí Dương Thượng nhân, hắn vẫn chưa có gan lớn như vậy. Không muốn nói đến Tam đại tu sĩ thanh danh hiển hách mà sau lưng đều đại biểu cho thế lực to lớn nên Hàn Lập cũng không muốn cùng Tam đại tu sĩ có bất cứ chuyện gì, nhưng nếu cứ tù mù như vậy mà đi Thất linh đảo thì Hàn Lập trong lòng cũng rất không tình nguyện, nét mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ chần trừ.
"Hàn đạo hữu cứ yên tâm. Ta mời đạo hữu tới Thất linh đảo là không có ác ý gì và cũng tuyệt không để đạo hữu đi làm cái gì vượt quá năng lực của mình, mà chỉ đơn thuần muốn mượn ích Tà Thần Lôi của đạo hữu dùng một lát mà thôi. Hơn nữa cho dù bần đạo bây giờ không mời đạo hữu thì nửa năm sau tất cả Nguyên Anh Trung Kỳ tu sĩ ở Thiên Nam cũng sẽ nhận được thư mời do ba người bọn ta liên danh phát ra, mời tất cả đến Thất linh đảo hội tụ. Ngược lại nếu lần này trợ giúp bọn ta một tay thì lần tới đạo hữu không cần phải đi nữa" Chí Dương Thượng nhân tựa hồ nhìn ra sự lo lắng của Hàn Lập mỉm cười giải thích nói.
"Nếu Chí Dương đạo hữu đã nói như thế thì xem ra việc này thật sự là hết sức quan trọng. Vậy đi, ba tháng sau Hàn mỗ sẽ đi Thất linh đảo bái phỏng ba vị một chuyên" Hàn Lập sau khi im lặng trong chốc lát, rồi cuộc miễn cưỡng đáp ứng nói.
"Ba tháng. Thời gian có chút khẩn cấp, đạo hữu xem có thể đi sớm hơn một ít được không?" Chí Dương Thượng nhân nhướng mày trầm ngâm nói.
"Việc này sợ rằng không được. Tại hạ mới vừa quay về đang có vài chuyện quan trọng cần xử lý nên không có khả năng lập tức rời Lạc Vân Tông" Hàn Lập lắc đầu dứt khoát cự tuyệt nói.
"Được rồi. Ba tháng sau, thời gian này cũng có thể miễn cưỡng vượt qua. Ba tháng sau ta và hai vị đạo hữu còn lại tại Thất Linh đảo xin đợi đại giá của đạo hữu".
Chí Dương Thượng nhân sau khi do dự một chút thì đáp ứng nói.
"Thật ra đạo hữu lần này đi Thất linh đảo nói không chừng là có thể có chút thu hoạch ngoài ý muốn, thậm chí là đối với quý tông cũng có chỗ tốt" Chí Dương Thượng nhân lại có thâm ý sâu sắc nói.
Hàn Lập ánh mắt chớp động vài cái không rõ chuyện gì xảy ra thì Chí Dương Thượng nhân lại mở miệng cáo từ.
Hắn đem Cách âm trảo thu lại rồi lớn tiếng nói với đám người Kim lão quái một hai câu cáo từ, sau đó hóa thành một đạo bạch hồng quay đầu bay vào trong cấm chế đại trận đi đến Bách Xảo Viện.
Hàn Lập thì đối với câu nói cuối cùng về chỗ tốt gì đó lại có chút nghi hoặc, nhưng sau khi đánh giá là căn bản không thể nào đoán được nên cũng đem việc này vứt ra khỏi đầu rồi chậm rãi rời đi.
"Thật là nhất định phải động thủ tỷ thí sao. Đạo hữu hẳn là biết hy vọng thắng thật sự không lớn" Lúc này Hàn Lập thân đang ở trong Bách Xảo Viện, lơ lửng phía trên tòa chủ phong với tứ quần sơn bao quanh bốn phía không buồn không vui nhìn người đối diện thản nhiên nói. Mà ở phía dưới đỉnh núi có một tu sĩ khác đang ngang đầu nhìn lên không trung.
"Lão phu thân là Đại trưởng lão Cổ Kiếm Môn nên chung quy không thể không nói một tiếng đã đem lợi ích của tông môn chắp tay dâng cho người khác. Dù sao chuyện bài danh cao thấp để cùng Vân Mộng Sơn phân chia tư Nguyên có quan hệ rất lớn. Hơn nữa lão phu cũng rất tò mò muốn xem một gã tu sĩ mới ngưng kết Nguyên anh được hơn ba mươi năm rốt cuộc là có thần thông gì mà có thể có được đại thanh danh như thế. Bây giờ lão phu nếu có bị thua thì sau này cũng không cần cử hành bài danh chi chiến nữa mà Cổ Kiếm Môn chúng ta từ nay về sau sẽ cam tâm ở dưới Lạc Vân Tông" Lão giả đứng đối diện cách đó không xa giờ phút này vẻ mặt ngưng trọng nói.
"Được rồi, nếu Kim huynh cũng nói như thế thì tại hạ cung kính không bằng tòng mệnh".
Hàn Lập lạnh nhạt cười không nói gì nữa. Hắn đưa tay lên "phụp" một tiếng, một khỏa lam sắc hỏa cầu to cỡ nắm tay từ hư không hiện ra ở lòng bàn tay.
Kim lão quái cũng không nói gì há mồm phun ra ba đạo kim mang, đó là ba khẩu tiểu kiếm giống nhau như đúc. Ba khẩu tiểu kiếm này vốn chỉ dài hơn một tấc ánh kim mênh mông nhưng trong nháy mắt đã vây quanh thân hình chủ nhân bay vòng quanh rồi đột nhiên cuồng trướng dài tới một thước và hóa thành ba đạo cầu vồng dài một trượng xoay quanh trên không trung không ngừng!
Hàn Lập chứng kiến đối phương tế ra phi kiếm, thì khiến lam sắc hỏa cầu nhẹ nhàng run lên rồi nhất thời âm thanh bạo liệt truyền ra. Lam sắc hỏa cầu trong nháy mắt bạo liệt ở trong tay, phía trong lam diễm đột nhiên bay ra một con lam sắc hỏa Điểu dài chửng nửa xích, trong miệng phát ra tiếng chim hót thanh thúy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.