Chương trước
Chương sau
Trong lòng Hàn Lập thở dài một tiếng. Khi hắn còn ở Linh Miểu Viên cũng đã tìm thấy rất nhiều linh dược. Nhưng mà lại không có loại nào là loại kéo dài thọ mệnh cả. Thật đúng là vô năng vô lực.
"Sư huynh không cần phải lo lắng. Nói không chừng vài năm sau lại có cơ duyên khác!" Hàn Lập cũng chỉ có thể nói như vậy để an ủi mà thôi.
Lão giả lắc lắc đầu. Thần sắc lạnh nhạt. Xem ra đối với việc sinh tử đã thấu triệt ở trong lòng.
Sau đó thì Hàn Lập cũng không nhắc tới việc này nữa. Mà bàn tay lật lên một khối ngọc giản màu trắng xuất hiện.
"Hai vị sư huynh, lúc này ta nhớ đến một việc, ta hiện đang cần một số tài liệu. Vì vậy cần có một số đệ tử của bản tông đi ra phường thị thu thập giúp. Bởi vì chủng loại cần dùng không ít. Cho nên thu thập được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Chỉ cần hết sức là được. Mấy thứ này cần bao nhiêu nhiều hay ít linh thạch, chỉ cần không quá đáng thì cứ việc mua lấy. Sau khi thu mua đủ thì tới gặp ta để lấy lại tất cả các chi phí" Hàn Lập đem ngọc giản ra rồi tùy ý nói.
"Cho ta xem một chút!" Lữ Lạc có chút hứng thú, tiếp nhận lấy ngọc giản dùng thần thức quét qua một cái. Trên mặt dần dần hiện ra một tia cổ quái.
"Sư đệ. Trách không được là ngươi nói là phải làm hết sức. Những thứ này hơn phân nửa là những thứ khó tìm thấy. Có vài loại hình như là chỉ nghe nói đến trong truyền thuyết. Ở Thiên Nam của chúng ta dường như không có mấy thứ này" Lữ Lạc kinh ngạc nói.
"Ồ, đây là loại tài liệu gì vậy. Đưa cho vi huynh xem qua một chút" Trình sư huynh nghe nói như vậy xong liền lộ vẻ tò mò. Đưa tay bắt lấy ngọc giản xem qua một lần. Sau đó có chút giật mình
"Quả nhiên là những thứ tài liệu khó tìm thấy. Chẳng lẽ muốn luyện chế ra pháp bảo hay sao?"
"Pháp bảo? Tạm thời cứ xem là như vậy đi!" Hàn Lập mỉm cười rồi cũng không có nói ra chi tiết sự việc.
Trình sư huynh thấy vậy cũng không có hỏi gì thêm nữa. Miệng liền gật gù đáp ứng việc này. Sau đó lập tức an bài đệ tử đi khắp nơi ở Thiên Nam thu thập các loại tài liệu này.
Nói tới đây thì lão giả cùng với Lữ Lạc Liếc mắt nhìn nhau một cái. Rồi bổng nhiên Lữ Lạc lấy túi trữ vật căng phồng bên hông tháo xuống đưa tới trước Hàn Lập.
"Đây là gì?" Hàn Lập có chút không nghĩ ra. Theo bản năng liền tiếp nhận vật ấy, có chút nghi ngờ liếc mắt nhìn hai người.
"Chẳng lẽ sư đệ đã quên. Năm đó ngươi từng nhờ nội tông đệ tử thu thập một số tài liệu cổ quái cùng với Canh Tinh. Những năm gần đây ngoại trừ tìm được một khối nhỏ Canh Tinh còn những đồ vật khác cũng đã thu thập xong hết rồi. Ta vốn muốn cấp cho sư đệ một cái tin mừng, không nghĩ tới sư đệ lại muốn có nhiều tài liệu hơn nữa. Xem ra sư đệ đối với luyện khí bình thường không giống nhau" Lữ Lạc mỉm cười nói.
"Lại tìm được một khối Canh Tinh?" Hàn Lập vừa nghe nói tới vật này trong lòng mừng rỡ vội vàng mở Túi trữ vật ra xem.
Trong túi có khoảng bảy tám loại tài liệu, ngoài ra còn có một khối canh tinh màu vàng nhỏ bằng hạt đào nằm ở chung trong đó.
Về phần tài liệu còn lại thì chính là các loại tài liệu dùng để luyện chế ra thượng cổ Nguyên anh Khôi Lỗi còn thiếu. Nếu không thì trước đây khi tiến vào Trụy Ma Cốc thì hắn đã luyện chế xong Khôi Lỗi cấp bậc Nguyên anh rồi.
"Những tài liệu này đúng là những thứ ta đang cần. Đa tạ hai vị sư huynh giúp đỡ. Mấy thứ này rất là xa xỉ, sợ rằng tốn đi không ít linh thạch" Trên mặt Hàn Lập lộ ra vẻ vui mừng, nhưng khi đề cập tới chi phí thì hai lão già này liền khoát tay từ chối.
"Sư đệ sao lại nói như vậy chứ. Mấy thứ này mặc dù có hao tốn đi một chút linh thạch, nhưng ngày xưa khi mà Mộ Lan Nhân xâm chiếm thì sư đệ đã thay mặt bổn tông xuất chiên hai trận. Bổn tông bù đắp lại sư đệ một chút linh thạch thì cũng là chuyện phải làm. sư đệ cứ việc lấy mà dùng đi".
"Nếu sư huynh đã nói như vậy thì sư đệ đây cũng không khách khí nhận lấy" Hàn Lập nghe như vậy liền ngẩn ra. Suy nghĩ một chút rồi cười cười đem Túi trữ vật ấy nhận đi.
Lão giả thấy Hàn Lập không có ý từ chối trên mặt cũng lộ ra vẻ hài lòng.
"Đúng rồi, Trình sư huynh lúc trước khi ta bị hút vào khe hở không gian thì có hai khẩu phi kiếm chưa kịp thu hồi. Lúc đó sư huynh có thấy qua hay không" Hàn Lập dường như nhớ tới một chuyện liền không suy nghĩ mà hỏi thêm.
Ngày đó khi hắn bị hút vào khe hở không gian nên không biết tông tích của hai khẩu phi kiếm này. Lão giả ở bên ngoài thì chắc là biết được tin tức về nó rồi.
"Chuyện này sư đệ không nhắc thì ta cũng nói cho sư đệ biết. Lúc đó ngươi lưu lại hai khẩu phi kiếm ở bên ngoài vi huynh không kịp thu hồi giúp. Liền bị tên cổ ma đó chạy tới lấy đi mất. Sau đó khi chúng ta vây đánh tên Cổ ma đó thì không thấy ai nói đến việc thấy nó lấy ra sử dụng cả. Xem ra đối với bổn mạng pháp bảo của sư đệ nó không cách nào ma hóa sử dụng được. Chỉ có phiền toái một việc là bây giờ không biết yêu ma đó đang ở đâu. Xem ra phi kiếm đó khó mà tìm lại được" dường như Lão giả đoán trước được việc này nên có chút xin lỗi nói.
"Cổ ma ở nơi nào? Chuyện này có chút phiền phức đây. Nhưng mà cũng không quá quan trọng bất quá cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi. Chỉ cần tái luyện chế ra hai khẩu phi kiếm là được" Hàn Lập sắc mặt khẽ biến nhưng liền hồi phục lại như thường.
"Ta đây cũng nghĩ như vậy. Bổn mạng phi kiếm của sư đệ nhiều như vậy, mất đi hai cái cũng không là nhiều. Vì vậy không cần phải mạo hiểm đi tìm tên Cổ ma này làm gì" Lão giả nghe vậy Thần sắc buông lỏng, có chút yên tâm mà nói.
Nếu như sợ hãi tên Cổ ma này thì vị Trình sư huynh đây đã đánh giá Hàn Lập thấp đi ba phần. Tự nhiên là không muốn vị Trưởng lão Lạc Vân Tông này gặp chuyện gì ngoài ý muốn. Hắn muốn Lạc Vân Tông về sau tại tu tiên giới có thể đại phóng hào quang.
Sau đó, hai người Trình sư huynh và Lữ Lạc cùng với Hàn Lập nói thêm một chút về chuyện của bổn tông, rồi cũng cáo từ nhau mà đi.
Hàn Lập đứng đậy đem hai người tống xuất ra khỏi cấm chế đại trận rồi mới từ từ phản hồi vào trong động phủ.
"Chủ nhân, bây giờ người lại có thêm một khối Canh Tinh. Có thể luyện chế lại hai thanh phi kiếm để bố trí lại Đại Canh Kiếm Trận" Mới vừa đi vào bên trong đại sảnh từ trên vách tường ngân quang chớp động, Ngân Nguyệt vô thanh vô tức xuất hiện, cười tủm tỉm nói.
"Đâu có dễ như vậy chứ. Nguyên bộ pháp bảo Thanh Trúc Phong Vân kiếm thì với khối Canh Tinh nhỏ như vậy đâu thể nào luyện chế ra được chứ.
Mà hai thanh phi kiếm bị mất đi cho dù dùng phi kiếm khác thay thế thì cũng không cách nào tùy ý sử dụng được. Mà hai thanh phi kiếm của đại canh kiếm trận nọ nhất định là phải thu hồi về mới được" Hàn Lập nghe Ngân nguyệt nói như vậy sắc mặt trầm xuống nói.
"Nhưng mà hai thanh phi kiếm nọ lại rơi vào tay của Cổ ma. Mặc dù tu vi của chủ nhân thăng tiến nhanh chóng nhưng chưa chắc là đối thủ của nó, tìm nó đúng là không tốt rồi" Ngân Nguyệt có chút lo lắng nói.
"Cái này không cần ngươi nói, ta cũng biết. Bây giờ ta không có nắm chắc mười phần nhưng cũng không dám coi thường vọng động. Chờ khi nào mở ra được Hư Thiên Đỉnh hoặc là có thể luyện chế ra được Thất Diễm Phiến thì ta mới tính chuyện đi tìm tên cổ ma này" Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái quay trở lại ghế ngồi nghiêm nghị nói.
"Hàn tiểu tử ngươi thế nào lại quên đi việc luyện chế ra khôi lỗi chứ. Cổ ma đó mặc dù lợi hại nhưng giờ ngươi đã hồi môn và thu được các loại tài liệu luyện chế ra Khôi Lỗi thì đối với tên cổ ma này thì không có gì đáng ngại cả. Đối mặt với nó mặc dù không thắng được nó, nhưng mà tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề gì cả" Đột nhiên từ trong thần thức của Hàn Lập lại vang lên tiếng nói của Đại Diễn Thần Quân. Dường như thấy rằng Hàn Lập không đề cập đến Khôi Lỗi của hắn thì hắn không chịu được nói ra.
Hàn Lập khóe miệng có chút nhếch lên, cười khẽ.
"Bây giờ đối với việc luyện chế khôi lỗi đã hao phí rất nhiều tâm huyết, tự nhiên vãn bối không dám coi thường nó. Huống hồ với các loại tài liệu trân quý như vậy thì dám chắc Khôi Lỗi chắc chắn là lợi hại rồi. Nhưng mà phương pháp luyện chế ra Khôi Lỗi này thì tiền bối lại dấu diếm không chịu nói ra thì làm sao vãn bối có thể tin tưởng được chứ?"
"Hừ! Ngươi không cần đem kế kích tướng ra nói với ta. Tại ngươi chưa tìm được các loại tài liệu nên ta đây mới không nói ra thuật luyện chế Khôi Lỗi đấy chứ. Nếu như Khôi Lỗi này được luyện chế ra được thì đối với ta lúc còn đương thời nó cũng không ở dưới ta nữa. Ngươi nên nhận thức được điều này" Đại Diễn Thần Quân hãnh diện nói.
"Không ở dưới tiền bối lúc đương thời...?" Lần này Hàn Lập đúng là bị dọa một cú ra trò. Trên mắt lộ ra vẻ khó tin.
"Như thế nào. Ngươi không tin" Âm thanh của Đại Diễn Thần Quân có chút lạnh nhạt, tỏ vẻ không hài lòng.
"Chưa nói tới có tin hay không! Loại khôi lỗi này thì tiền bối cũng mới nghĩ ra cách luyện chế mà thôi sợ rằng sau khi luyện chế ra xong thì uy lực không như mong muốn. Sợ rằng là tiền bối chỉ có thể nói ra như vậy mà thôi" vẻ mặt của Hàn Lập trở lại bình tỉnh và thản nhiên nói.
"Ha ha, lời này nghe qua cũng có chút đạo lý. Nhưng mà bằng với tài trí của lão phu thì làm sao có thể nói sai được chứ. Nói về uy lực của Khôi Lỗi này thì ngươi cứ việc yên tâm đi" Đại Diễn Thần Quân thật đúng là hỉ nộ vô thường. Trong nháy mắt lại cười ha hả.
Hàn Lập mỉm cười không thèm để ý tới người này nữa, đứng dậy mà đi ra ngoài.
Mặc dù ngày mai sẽ phải đi tham gia xem lễ. Nhưng bây giờ vẫn cần phải đem một tia cuối cùng của Kiền Lam Băng Diễm luyện hóa cho xong. Chỉ còn một vấn đề là sau khi luyện hóa Kiền Lam Băng Diễm thì hắn vẫn còn lại một chút thời gian thì sẽ lấy tài liệu mới có này ra để luyện chế ra hai cái thượng cổ Khôi Lỗi cấp bậc Nguyên anh.
Nghĩ tới đây. Hắn liền sờ sờ tới cái túi trữ vật mới đeo bên hông.
Lúc trước khi ở trong Trụy Ma cốc đã từng nhìn thấy qua Thiên Tinh Thượng Nhân sử dụng qua Khôi Lỗi Mặc dù không cự lại được với Cổ ma nhưng thực lực thì không phải bàn tới nữa. Rõ ràng là thực lực không dưới tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.
Sau khi nghĩ như vậy xong, Hàn Lập liền đi vào bên trong mật thất.
Sáng sớm ngày thứ hai thì Hàn Lập cùng với hai người Trình sư huynh gặp mặt rồi đi thẳng tới Bách Xảo Viện.
Bởi vì ba môn phái cùng chung trong một dãy núi, vì vậy không bao lâu thì đã đi tới một chỗ khác của Vân Mộng Sơn mạch đó là Bách Xảo Viện.
Nhắc lại trước đây, khi Hàn Lập còn là thân phận của thấp giai đệ tử đến tham gia Thí Kiếm Đại Hội của tam tông. Bây giờ ngẫm lại thật là có chút buồn cười.
Ba người của Hàn Lập khi mới vừa bay qua vùng phụ cận của cấm chế đại trận của Lạc Vân Tông thì đã thấy ba tên đệ tử Kết Đan Kỳ đã đứng chờ ở đây.
Vừa thấy ba người Hàn Lập bay tới. Ba người này liền hóa thành ba đạo độn quang bay tới chào đón.
"Tham kiến ba vị tiền bối. Vãn bối phụng mệnh các vị sư thúc ở đây để cung nghênh ba vị tiền bối" Một tên lão giả cầm đầu quang hoa nhất liễm, liền xuất hiện ra trước ba người của Hàn Lập cung kính thi lễ và nói. Đồng thời hai gã đứng phía sau cũng thi lễ bái kiến.
"Ba vị sư điệt không nên khách khí. Mời dẫn đường phía trước" Trình sư huynh lanh nhất cười, bình thản nói.
Ánh mắt của Hàn Lập lướt chuyển qua người của lão giả này trên mặt lộ ra vẻ cười cười.
Thật là vừa khéo. Lão giả này chính là người đã chủ trì Thí Kiếm Đại Hội. Lấy người tu tiên có trí nhớ siêu cường. Hắn không thể không có khả năng nhận ra người trước mặt là ai. Lúc này trên mặt liền có sự thay đổi nhưng hắn liền dấu diếm đi.
Xem ra người này mặc dù có tu vi thấp nhưng tâm cơ thì không phải vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.