Chương trước
Chương sau
"Ba người bọn ta đương nhiên biết được bên trong có điều không ổn. Những lần tấn công trước người Mộ Lan đã bắt đi không ít tu sĩ làm tù binh. Trong đó tu sĩ của Cửu Quốc Minh chiếm đại đa số nhưng đệ tử của các đại tông phái khác cũng không ít. Theo như vị sứ giả đó cho biết thì có khoảng hơn một ngàn người."Chí Dương thượng nhân thần sắc âm trầm nói.
"Xin đạo hữu chỉ giáo cho? Chẳng lẽ nếu chúng ta không tiến hành đổ chiến thì bọn họ sẽ giết tù binh hay sao? Vậy thì người của Mộ Lan không sợ chúng ta dùng thủ đoạn khác trả thù hay sao chứ?"Lão giả họ Huống thất kinh thốt ra.
"Theo như lời của vị sứ giả đó nói thì không đề cập đến việc giết tù binh nhưng nói rõ sẽ cấp cho chúng ta một cơ hội. Trong mười ván đổ chiến, ngoại trừ những tài liệu đánh cuộc ra thì còn kèm theo một trăm tu sĩ tù binh. Chỉ cần chiến thắng thì những tu sĩ đó mới có thể được thả ra!"Chí Dương thượng nhân tiếp lời nói.
Vừa nghe xong, tất cả các tu sĩ trong đại điện chỉ biết nhìn nhau.
Vừa nghe thì số lượng hơn một ngàn tu sĩ này dường như không nhiều, ngoài ra tu vi bọn họ cũng không cao. Trong đó tu sĩ cấp thấp chiếm hơn phân nửa cho nên không sợ bị đối phương lợi dụng để uy hiếp. Nhưng mà nếu như có ai đó nói không muốn ra tay cứu bọn họ thì lập tức người đó sẽ trở thành mục tiêu bị chỉ trích.
Phải biết rằng những tu sĩ đó cũng không tính là gì cả nhưng bọn họ lại đại biểu cho rất đông các gia tộc cùng với tông phái nhỏ khác. Đặc biệt trong đó có không ít tu sĩ vì ngăn chặn thế công, kéo dài thời gian chuẩn bị cho các thế lực Thiên Nam mà bị người Mộ Lan bắt đi làm tù binh. Nếu như không chịu cứu thì chỉ sợ rằng trận chiến chưa bắt đầu thì sĩ khí đại quân đã giảm, tu sĩ cấp thấp nản lòng và bọn họ sẽ không toàn tâm, toàn lực chiến đấu.
"Thật không thể nào nghĩ ra bọn người Mộ Lan có thể đưa ra quỷ kế như vậy. Những lần xâm nhập trước đây rất ít khi bọn họ dùng tới mưu kế, nhưng lần này xuất thủ lại âm độc. Biết rõ là không ổn nhưng chúng ta vẫn phải nhảy vào chứ biết làm sao bây giờ!" Long Hàm thở dài, đồng ý nói.
Long Hàm đã nói như thế thì những người còn lại sao không hiểu được. Trong lòng bọn họ cũng thấy bất đắc dĩ, thầm mắng đối phương thực xảo trá.
"Xem ra mọi người cũng đã hiểu rõ. Lần đổ chiến này không đánh không được. Bất kể đối phương có dụng ý gì, chúng ta cũng phải đả bại pháp sĩ nếu không sĩ khí của đại quân sẽ bị đả kích không nhỏ. Hơn nữa nhìn qua phương thức đổ chiến mà đối phương đưa ra thì chắc bọn họ sẽ không động thủ động cước gì đâu, hơn phân nửa chính là có chủ ý khác. Cho nên lần này tham gia đánh nhau các vị đạo hữu cũng không cần phải lo lắng đến việc bị ám toán. Nếu có gì không ổn, chúng ta sẽ trực tiếp ra tay ngăn cản. Đương nhiên do đây là tử chiến nên việc nguyện ý xuất thủ hay không hoàn toàn để các vị đạo hữu tự nguyện tham gia. Ba người bọn ta cũng không cưỡng ép." Chí Dương thượng nhân sau khi đưa ánh mắt đảo qua mọi người ở trong đại điện liền trịnh trọng nói.
"Tự nguyện?" Khi nghe xong, mọi người đều âm thầm cười lạnh, ánh mắt loé lên nhưng không ai nói gì cả.
Ở đây chẳng ai là thằng ngốc cả! Đừng nói cuộc chiến này có nhiều chỗ quỷ quái, dù cho không có thì cũng không ai nguyện ý đi tử chiến. Dù sao tu luyện tới cảnh giới này thì người nào cũng đã trải qua khoảng thời gian dài cả trăm năm khổ tu mới có thể đạt được. Vì vậy không thể đưa thân mình vào chỗ hiểm nguy. Hàn Lập cũng vậy, thần sắc hắn lạnh nhạt, im lặng không nói gì. Hắn cũng không ngại vì cuộc chiến lần này mà xuất ra một chút sức lực nhưng phải trong trường hợp không nguy hiểm tính mạng mới được. Nhớ tới cuộc chiến lần trước ở Hoàng Long sơn, thiếu chút nữa thì cái mạng nhỏ của hắn đã chầu trời rồi, vì vậy hắn không muốn mạo hiểm thêm lần nữa.
Nhìn thấy sắc mặt của mọi người như vậy, sắc mặt Hợp Hoan lão ma trở nên âm trầm, hừ một tiếng, vừa nghe đã thấy lạnh buốt thấu xương làm cho sắc mặt các tu sĩ đang ngồi trong điện khẽ động nhưng vẫn chẳng có ai đứng dậy cả.
Chí Dương thượng nhân thấy vậy liền lắc đầu, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ. Còn hai mắt của Ngụy Vô Nhai thì nheo lại, vẫn im lặng, không biết đang nghĩ về vấn đề gì.
Thấy vậy Chí Dương thượng nhân cũng không muốn tình hình khó xử này kéo dài thêm, lão mở miệng nói tiếp:
"Ba người chúng ta trước khi đến đây đã thương lượng với nhau một chút. Cuộc chiến này thực sự có chút nguy hiểm. Cho nên tu sĩ xuất chiến nếu thắng lợi thì chiến lợi phẩm sẽ thuộc về người đó, xem như là đền bù. Không biết ý kiến chư vị đạo hữu như thế nào? Hơn nữa theo ta được biết, ở đây có mấy vị đạo hữu hiện tại đang thiếu một vài loại tài liệu trân quý, đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không có. Ba người chúng ta dù sao cũng có một chút tích lũy nên có thể đáp ứng được cho một số vị đạo hữu."
Chí Dương thượng nhân nói xong lời này, ánh mắt đảo qua một số người trong đại điện, trong đó dĩ nhiên có cả Hàn Lập.
Hàn Lập trong lòng liền giật mình, có chút nghi hoặc khó hiểu.
Những tu sĩ khác cũng vậy, trên mặt đều cùng lộ ra vẻ kinh nghi. Mặc dù đạo sĩ nói ra một điều kiện rất dụ người, khiến cho đại đa số đều rung động nhưng nhất thời cũng cũng không có ai đáp ứng tham gia đổ chiến cả.
Nhưng vào lúc này, Ngụy Vô Nhai – người từ đầu tới giờ không nói lời nào, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Toái Hồn Chân Nhân, môi khẽ mấp máy, dường như đang truyền âm nói gì đó.
Toái Hồn chân nhân nguyên bản đang cúi đầu liền biến sắc, trên mặt lộ ra vẻ cả kinh rồi sao đó lại xuất hiện ra ánh mắt vừa mừng vừa sợ.
Sau khi nghe thêm vài câu, Toái Hồn Chân Nhân miệng không mở ra nhưng môi lại máy động, rõ ràng là đang bàn bạc với Nguỵ Vô Nhai.
Được một lát sau, vẻ mặt của Toái Hồn Chân Nhân có chút do dự, sắc mặt âm trầm bất định.
Cùng lúc đó, hắc bào đại hán cũng truyền âm báo cho Cổ lão ma.
Thần tình của Cổ lão ma từ lúc đi vào đại điện cho tới giờ đều ra vẻ bất cần, nhưng vừa nghe vị Đại trưởng lão của bổn tông truyền âm tới, lập tức nhíu mày, sắc mặt có chút âm trầm. Không biết đại hán đã nói gì với hắn nữa.
"Tốt, chỉ cần Ngụy đạo hữu giữ đúng lời hứa thì bổn chân nhân cũng sẽ mạo hiểm một lần xem thế nào?" Toái Hồn Chân Nhân sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cung nói ra quyết định của mình.
Những người khác vừa nghe xong liền giật mình.
Nhưng vào lúc này, Vân Lộ lão ma cũng mở miệng nói:
"Nếu Toái Hồn đạo hữu đã tham gia thì mặc dù tại hạ bất tài nhưng cũng muốn thử một phen. Nhiều loại tài liệu trân quý như vậy mà không lấy thì thật sự có phần đáng tiếc!" Lão ma cười lạnh nói nhưng trên mặt lại ẩn hiện một tia bất mãn, dường như trong lòng không được hài lòng cho lắm.
Những tu sĩ khác liếc mắt nhìn nhau một cái, mặc dù không nói gì nhưng trong lòng rất kinh hãi.
Không cần biết hai người kia bị thuyết phục như thế nào nhưng những người còn lại đều cảm thấy thấp thỏm bất an.
Sau đó từng người từng người trong số tam đại tu sĩ tiếp tục truyền âm thêm với vài người nữa. Sau khi nghe xong phần lớn mọi người ở đây hoặc vui hoặc lo, đáp ứng tham gia đổ chiến. Chỉ có hai người lạnh nhạt lắc đầu từ chối mà thôi.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, trong đầu xuất hiện một loạt suy nghĩ. Nhưng đột nhiên hắn nghe Chí Dương thượng nhân truyền âm tới bên tai.
"Hàn đạo hữu, nghe nói đạo hữu đang đi tìm một số lượng lớn Canh Tinh, không biết việc này có thật không?"
Hàn Lập đã mơ hồ đoán được nhưng vừa nghe xong, trống ngực không khỏi đập liên hồi. Việc hắn nhờ Thiên Đạo Minh đi tìm Canh Tinh cũng không phải là điều gì bí mật. Đối phương biết được không có gì là kỳ quái cả.
"Không sai, thực sự là Hàn mỗ đang muốn tìm một ít Canh Tinh để luyện chế pháp bảo. Chẳng lẽ Chí Dương đạo hữu có lượng lớn loại tài liệu này?"Hàn Lập ổn định tinh thần, bất động thanh sắc hỏi.
"Ha ha! Hàn đạo hữu đoán không sai, ta cùng với Ngụy đạo hữu có trong tay không ít Canh Tinh, số lượng hẳn là đủ cho đạo hữu sử dụng. Hàn đạo hữu có hứng thú tham gia lần đổ chiến này hay không?" Chí Dương thượng nhân cười cười nói.
"Tại hạ muốn đánh giá xem số lượng Canh Tinh có đủ như tại hạ cần không. Lúc đó mới có thể nói đến việc tham chiến." Hàn Lập trầm ngâm một chút, không trả lời dứt khoát.
Chí Dương thượng nhân mỉm cười đáp ứng.
Vì vậy chỉ trong một thời gian ngắn đã có năm người đồng ý tham gia đổ chiến, còn lại thì giống như Hàn Lập, muốn suy nghĩ rồi mới đưa ra câu trả lời cuối cùng nhưng như vậy cũng đã làm cho ba người Chí Dương thượng nhân hài lòng.
Lúc này bọn họ cũng không còn truyền âm nói chuyện với những người khác nữa mà bắt đầu bố trí công việc cụ thể để đối phó với đại quân pháp sĩ.
Ngồi ở trong sảnh, nghe mấy lão quái vật thảo luận với nhau về chuyện thực hư của đại quân pháp sĩ cùng với việc vận dụng trận kỳ và các loại khí cụ bày trận, đưa ra cách ứng phó đối với Linh thuật đại trận của pháp sĩ nhưng tâm tư của Hàn Lập lúc này đã ở trên chín tầng mây, chỉ nghĩ tới chuyện Canh Tinh mà thôi.
Thật lòng mà nói, Hàn Lập đối với uy lực của bổn mạng pháp bảo là Thanh Trúc Phong Vân Kiếm không thực sự hài lòng.
Điều này không phải là do bộ phi kiếm của hắn kém hơn bổn mạng pháp bảo của các tu sĩ khác mà là vì đối thủ của hắn hoặc cực yếu, hoặc cực mạnh. Yếu thì không cần phải nói, hắn chẳng phải đụng đến phi kiếm để giết người mà chỉ sử dụng Thanh Nguyên kiếm khí cũng đủ hạ gục đối phương. Còn mạnh thì tu vi của địch thủ khi nào cũng cao thâm hơn hắn rất nhiều, lúc này phi kiếm lại có chút vô dụng.
Nhưng khi nhìn thấy Đại Canh Kiếm Trận - loại thần thông cuối cùng của Thanh Nguyên Kiếm Quyết được ghi trên bản công pháp kia thì Hàn Lập mới hiểu được sự đáng sợ của việc phối hợp Thanh Trúc Phong Vân Kiếm với Thanh Nguyên Kiếm Quyết. Chỉ cần hắn thi triển một phần nhỏ của tuyệt chiêu này thôi thì cũng đã đủ sức đánh với tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ một trận rồi.
Còn về phần Hư Thiên Đỉnh, mặc dù được Ngân Nguyệt khoe khoang rất nhiều nhưng uy lực thực tế như thế nào thì trước khi được nhìn thấy tận mắt, hắn thủy chung vẫn rất hoài nghi.
Bởi vậy Đại Canh Kiếm Trận chính là đại thần thông để hắn đứng vững trong Tu tiên giới về sau.
Cho nên hắn phải kiếm được thật nhiều Canh Tinh, nếu không thì không thể nào tế luyện kiếm trận được.
Còn việc có thực sự tham gia vào trận đánh này hay không, hiện tại Hàn Lập cũng chưa có chủ ý. Sau khi ngẫm nghĩ kỹ, hắn quyết định trước hết xem đối phương có thể đưa ra bao nhiêu Canh Tinh. Nếu số lượng lớn, giúp hắn có hy vọng luyện chế được Đại Canh Kiếm Trận thì việc tham gia đổ chiến cũng không phải là không được.
Chỉ cần đối thủ không phải là Mộ Lan đại thần sư thì hắn chẳng cần sợ bất kỳ ai. Cho dù địch nhân có quỷ kế thì với uy lực của Phong Lôi Sí và Tử La Cực Hỏa, chỉ khơi khơi có cái trận pháp bảo hộ, sao có thể giam hãm được hắn.
Sau khi đã quyết định xong, tâm tình của Hàn Lập liền dịu xuống, bắt đầu chăm chú lắng nghe nghị luận của các tu sĩ.
Lần tụ họp này diễn ra trong khoảng một canh giờ. Tam đại tu sĩ lấy Chí Dương thượng nhân làm chủ, Hợp Hoan lão ma thì lâu lâu lại bổ sung một ít, còn Ngụy Vô Nhai thì trầm mặc rất ít khi lên tiếng, tổng cộng từ đầu tới giờ hắn chỉ nói có mấy câu mà thôi.
Nhưng trong lúc thảo luận vô luận là Chí Dương thượng nhân hay Hợp Hoan lão ma, khi đề cập đến chuyện liên quan tới Thiên Đạo Minh thì đều hỏi ý kiến hắn, xem ra tam đại tu sĩ rất coi trọng Long Hàm. Điều đó nói rõ rằng việc vợ chồng Long Hàm liên thủ với nhau có thể đối phó với một trong tam đại tu sĩ là sự thật.
Cuối cùng gần như mọi chuyện đã được bàn luận xong. Tam đại tu sĩ phân phối chức trách cụ thể cho những người không tham gia đổ chiến.
Sau cùng Chí Dương thượng nhân mở miệng kết thúc thương nghị, bảo mọi người về chuẩn bị. Tất cả đều lục tục cáo từ, riêng có ba tu sĩ bị giữ lại, trong đó có Hàn Lập.
Hai người khác chính là Vân Lộ lão ma và một phụ nhân xinh đẹp nhưng sắc mặt tái nhợt. Phụ nhân này cũng giống như Hàn Lập, trong khi thảo luận luôn luôn im lặng không nói gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.