Chương trước
Chương sau
Nghe lời của nữ nhân này, Hàn Lập cũng không có lập tức nói gì, chỉ là nhẹ cau mày.
"Mai đạo hữu, ta và cô có thể cùng một lúc truyền tống tới nơi này, cũng xem như là có chút duyên phận. Nhưng bây giờ Mai cô nương nói như thế. Ta đây cũng không nhất định phải che đậy làm gì. Bạo Phong Sơn này, Hàn mỗ xác thực có vài phần nắm chắc có thể leo lên. Bất luận là âm phong hay Mê huyễn vụ trên Bạo Phong Sơn, hay là âm thú phi hành chiếm cứ giữa sườn núi tại hạ tự tin có một chút thủ đoạn nhỏ có thể ứng phó. Bất quá Hàn mỗ cũng chỉ đủ khả năng đi một mình mà thôi. Nếu là mang theo những người khác, tại hạ cũng không có bản lãnh lớn đến mức có thể chiếu cố chu toàn. Nếu nguy hiểm thực sự xảy ra, Hàn mỗ không thể chiếu cố thì Mai đạo hữu khẳng định phải chết không thể nghi ngờ. Đạo hữu tuổi còn trẻ, hay là nên lưu lại nơi đây thì tốt hơn. Có lẽ sau này gặp cơ duyên thì có thể rời nơi này đi!" Hàn Lập thần sắc bình tĩnh nói.
Câu cuối cùng của Hàn Lập rõ ràng chỉ vì an ủi nên nói như vậy còn ngay cả bản thân hắn nghe cũng cảm giác có chút dối trá. Nhưng đây là chuyện không thể tránh được.
Mai Ngưng nghe câu nói này, sắc mặt tái xanh. Sau một chốt rốt cuộc đứng lên, bặm môi. nhất thời không nói gì.
Hàn Lập thấy này nữ tử này không nói lại gì, thì than nhẹ một tiếng, rồi nhắm mắt lại.
Nói thật, đối với Mai Ngưng này ấn tượng của hắn cũng không tệ lắm. Nếu không phải năng lực không đủ, nói không chừng hắn thực sự sẽ ra tay hỗ trợ đối phương một lần.
Nhưng bây giờ, Hàn Lập cũng sẽ không mạo hiểm tăng thêm gánh nặng cho chính mình, cũng chỉ có thể nhẫn tâm từ chối mà thôi. Để nữ tử này ở chỗ âm u hắc vụ này đối với giai nhân nhất thời cũng sẽ không lo lắng gì đến tính mạng, nhiều lắm cũng là thử thách để tiến thêm một bước tu luyện tâm cảnh mà thôi.
Hắn nghĩ vậy nên tâm lý cũng không có cái gì bất an!
Trong động đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, không biết qua bao lâu, ngay lúc Hàn Lập tưởng rằng nữ tử này đã hết hy vọng, hắn đang định nghỉ ngơi một chút thì Mai Ngưng chợt nói vọng lại.
"Nếu ta có thể làm cho ngươi tạm thời hồi phục một chút pháp lực. Ngươi có bằng lòng dẫn ta rời khỏi nơi đây hay không?"
"Cái gì?" Hàn Lập vốn đang buồn ngủ ngay lập tức tỉnh như sáo, trợn to mắt nhìn đối phương một cách khó tin.
Mai Ngưng không biết khi nào, hai tay ôm chân ngồi trên giường đá, thần sắc có chút trốn tránh, phảng phất câu nói vừa rồi cũng không phải là từ miệng nàng phát ra.
Ngay lúc Hàn Lập đang hoài nghi liệu có phải mình nghe lầm hay không, thì nữ thân này thân thể khẽ cử động, vừa nhấc tay đôi mắt đẹp hiện lên vẻ dứt khoát nói:
"Ta có biện pháp, làm cho Hàn huynh trong khoảng thời gian ngắn có lại được một chút pháp lực. Mặc dù chỉ có một lần cơ hội, nhưng đối với việc các hạ muốn thoát khỏi nơi đây cũng có sự trợ giúp lớn. Bất quá chúng ta trao đổi. Hàn đạo hữu ngoại trừ việc dẫn ta rời khỏi nơi đây thì còn phải đáp ứng ta một điều kiện khác mới được".
Mai Ngưng sau khi nói xong những lời này, thần sắc lại có vẻ có chút mất tự nhiên. Điều này làm cho Hàn Lập ngạc nhiên, trong tâm có một tia nghi hoặc.
"Không phải là tại hạ không tin lời Mai cô nương. Mà là cho dù là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ ở đây, cũng không có bất cứ biện pháp gì có thể hồi phục thần thông. Mai đạo hữu liệu có phải là đang nói giỡn?" Hàn Lập nhìn nữ nhân này chằm chằm, khẩu khí ngưng trọng hỏi.
Giờ phút này, hắn trên mặt tràn đầy hoài nghi, nhưng lại trộn có lẫn một tia mong chờ.
Nếu thật có thể tạm thời hồi phục một chút pháp lực, khả năng thoát thân từ năm đến sáu thành có thể lập tức nắm chắc đến tám chín thành.
Cho dù pháp lực chỉ có thể hồi phục trong thời gian ngắn nhưng cũng đủ để cho hắn mở Túi linh thú cùng Túi Trữ Vật ra.
Trong Túi Trữ Vật của hắn có nhiều bảo vật, đều không cần linh lực kích thích vẫn có thể tự động phát huy năng lực kỳ diệu, có thể xuất vòng bảo vệ.
Về phần trong Túi linh thú gồm có Phệ Kim Trùng và Huyết Ngọc Tri Thù vì phải dùng thần thức chỉ huy nên không thể gọi ra ứng địch. Đối với Đề Hồn thú, vì Minh Hồn Châu trong bụng nên có thể miễn cưỡng chỉ huy một chút. Mà âm minh thú này mặc dù không phải hồn phách lệ quỷ, nhưng cùng dạng là âm minh khí ngưng tụ mà thành. Khẳng định hắn có thể dễ dàng chế trụ.
Cứ như vậy, đối phương có thể tạo ra mối uy hiếp lớn nhất là âm thú cũng sẽ không làm cho hắn sợ hãi.
Ngẫm nghĩ một chút, Hàn Lập tự nhiên kích động đứng lên.
"Hàn huynh không biết. Tiểu nữ tử mặc dù không có tư chất Dị Linh Căn cùng Thiên Linh Căn nhưng cũng là Thông ngọc phượng tủy thân. Cái này đại biểu cho cái gì, Hàn huynh hẳn là rất rõ ràng. Dựa vào thể chất này, ta có thể thông qua mật thuật cấp cho đạo hữu Thông linh khí. Mà linh lực Thông linh khí tinh túy này tuyệt đối không phải là Tuyệt Linh Chi Khí có thể lập tức giam cầm. Đương nhiên một lúc sau khi luồng thông linh khí tản đi, đạo hữu tự nhiên lại hồi phục như lúc ban đầu" Nữ nhân này hơi lộ ra vẻ chần chờ, thấp giọng nói.
"Thông ngọc phượng tủy thân!" Hàn Lập sau khi nghe lời này, hắn dùng ánh mắt cổ quái nhìn Mai Ngưng từ trên xuống dưới, rồi trên mặt lộ ra một tia chợt hiểu.
"Không sai, đạo hữu nếu là không tin thì có thể tiến lên kiểm tra một chút thì biết ngay tiểu nữ nói có đúng không" Mai Ngưng chậm rãi nói, đồng thời nét mặt không biết vì sao, nhè nhẹ dâng lên nét đỏ ửng.
"Như vậy Hàn mỗ đành đắc tội" Hàn Lập hơi do dự một chút, sau đó không có chần chờ đứng dậy, bước tới.
Sự tình trọng đại, hắn không thể không cẩn thận một chút.
Mà lúc này, Mai Ngưng cũng cố gắng trấn định đứng lên vén một ống tay áo, lộ ra cánh tay trắng như ngọc, mà ở phần trên cánh tay này, Hàn Lập nhìn thấy một dấu thủ cung sa đỏ tươi.
Chờ Hàn Lập đến trước mặt, nữ nhân này mới cắn răng một cái, dùng ngón cái tay kia ấn lên dấu thủ cung sa một chút, sau đó nhanh chóng buông ra
Hàn Lập đứng trước giường đá nhìn thấy liền có chút biến sắc.
Chỉ thấy dấu thủ cung sa đang đỏ tươi chợt dần nhạt đi, đồng thời dần hiện ra đồ án phượng hoàng màu bạc, bên trên ẩn hiện có hào quang lưu động, trông sống động đến mức khó tin.
"Quả nhiên là Thông ngọc linh phượng!" Hàn Lập trên mặt lộ ra một tia vui mừng lẫn sợ hãi lẩm bẩm nói. "Bây giờ đạo hữu biết, lời tiểu nữ không phải là giả" Mai Ngưng vừa thấy Hàn Lập đã công nhận sự thật thì lúc này không dám để cho Hàn Lập nhìn nữa, vội vàng buông ống tay áo, vẻ mặt đỏ bừng nói.
Hàn Lập gật đầu, không nói gì nữa quay trở lại chỗ cũ, rồi một lần nữa ngồi xuống, cúi đầu ngẫm nghĩ.
Thông ngọc phong tủy thân rất khó thấy và chỉ xuất hiện trên người nữ nhân.
Nó mặc dù không thể so sánh với người có linh căn đặc thù khác và cũng không tính là thể chất hi hữu trăm năm khó thấy. Nhưng tại tu tiên giới cũng có tiếng tăm lừng lẫy, cơ hồ không ai không biết, không ai không hiểu!
Thể chất này mặc dù đúng là có chút đặc thù, nhưng lại không có giúp ích gì đối với việc tu luyện. Nhưng nữ tu sĩ có thể chất này lại cơ hồ được đông đảo nam tu sĩ truy cầu. Bởi vì sau khi nữ tu này tiến vào Trúc Cơ Kỳ, trong cơ thể sẽ sinh ra một tia thông linh khí tinh túy.
Thông linh khí này được xưng là một trong thất đại linh lực tinh túy trên thế gian, mặc dù đối với thân thể nữ tử không có bất cứ công hiệu gì, nhưng lại có thể giúp cho nam tử tẩy tủy dịch kinh, tu vi tiến nhanh.
Đương nhiên loại công hiệu tẩy tủy tăng tiến tu vi đối với tu sĩ cấp cao mà nói tác dụng cũng không quá lớn, nhưng khả dĩ có thể so sánh với đan dược trân quý hi hữu khó tìm.
Nhưng là loại Thông linh khí này, cũng chỉ nữ nhân kia cam tâm tình nguyện thì mới có thể cấp cho nam tử. Nếu mạnh mẽ dùng các loại bí pháp hướng nữ tử tìm cách hấp thụ, thì cũng không cách nào có được linh khí này.
Hơn nữa có được Thông ngọc phong tủy thân, nữ tử trong cuộc đời mình cũng chỉ có thể đem khả năng tạo ra Thông linh khí cấp cho một gã nam tử. Sau đó, trong cơ thể sẽ không còn có thể tái sinh ra linh khí này. Nếu là trước đó đã mất đi tấm thân xử nữ thì Thông linh khí cũng tự động mất đi.
Hàn Lập đem các thông tin liên quan đến việc này trong điển tịch cổ mà hẵn đã từng xem qua, sửa sang lại một chút.
Cảm giác được rằng nếu lúc này được linh khí trong phút chốc, e rằng thật đúng là có thể sử dụng một ít pháp lực. Dù sao Thông linh khí cũng là một trong thất đại linh khí tinh túy hàng đầu trên thế gian, mặc dù không có thể kéo dài nhưng cũng đủ để cho hắn mở ra Túi Trữ Vật cùng sử dụng Túi linh thú!
"Mai cô nương ngoại trừ việc yêu cầu tại hạ mang cô nương rời đi, thì còn có điều kiện gì nữa" Hàn Lập ngẩng đầu lên nhìn đảo qua khuôn mặt tú lệ, phi thường bình tĩnh hỏi.
"Rất đơn giản, ta hy vọng Hàn huynh có thể tìm được huynh trưởng ta và cùng mang huynh ấy ra khỏi chốn âm minh này" Mai Ngưng sau một chút do dự mới nghiêm mặt nói.
"Điều kiện này, e rằng ta chỉ có thể đáp ứng một nửa!" Hàn Lập không có lập tức đáp ứng, mà suy nghĩ một chút rồi mới lắc đầu nói.
"Một nửa?" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mai Ngưng hiện ra một tia kinh ngạc, hiển nhiên có chút khó hiểu.
"Hàn mỗ có một chút nguyên nhân riêng không thể ở chốn âm minh này quá lâu. Ta chỉ có thể đáp ứng Mai cô nương, trong vòng ba tháng hết sức đi tìm lệnh huynh, nếu là qua ba tháng vẫn không tìm được Hàn mỗ sẽ phải lập tức rời đi" Hàn Lập dứt khoát nói, lời nói tỏ rõ ý kiên quyết không thể nghi ngờ.
"Ba tháng! Nơi này tựa hồ không có bao lớn. Được, ta đáp ứng" Mai Ngưng hơi một chần trừ một lúc, có lẽ cảm giác được Hàn Lập sẽ không nhượng bộ nên gật đầu đáp ứng.
Hàn Lập nghe nữ nhân này sảng khoái đáp ứng, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười. Nhưng lúc này, Mai Ngưng lại nhìn chằm chằm Hàn Lập rồi đột nhiên chậm rãi nói:
"Ta mặc dù cùng đạo hữu tiếp xúc chưa nhiều lắm, nhưng tự nhận sẽ không nhìn lầm con người Hàn huynh. Cho nên ta cũng không yêu cầu đạo hữu phát độc thệ gì đó. Chỉ hỏi lúc nào Hàn huynh muốn tia Thông linh khí này. Nếu Hàn huynh cần bây giờ, tiểu nữ cũng tuyệt không chần chờ, lập tức cấp cho huynh".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.