Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Tu La thánh hỏa lợi hại như vậy, sắc mặt của Hàn Lập biến đổi mấy lần, hít một ngụm khí lạnh.
Hỏa diễm màu trắng xám sau khi đem Huyền Cốt hóa thành tro bụi đã ngưng tụ trở lại thành những tia lửa xinh đẹp lơ lửng trong không trung.
Nhưng tại thời điểm này, không biết là do lão ma chết đi tạo thành dị biến, tất cả các tia lửa rơi xuống đồng thời toát ra một cỗ hắc khí màu xanh thẫm, tiếp theo một tia điện hồ màu đen lóe lên, tia lửa trong nháy mắt biến thành màu lam, khôi phục hình thái "Kiền lam băng diễm".
Lập tức Hàn Lập cảm thấy xung quanh trở nên căng thẳng, toàn bộ không gian tràn ngập hàn khí, một cảm giác lạnh buốt ập đến, xung quanh thân thể bắt đầu xuất hiện nhưng tầng băng trong suốt, cả cấm chế bảo hộ hoàn toàn có bộ dáng sắp bị đóng băng toàn bộ.
Hàn Lập không khỏi hoảng sợ thất sắc!
Hắn vội vàng đưa linh lực vào Bạch Tê bội, bạch quang cực nóng xua đi hàn khí xung quanh, khiến chúng không thể đến gần.
Thế nhưng Kiền lam băng diễm không có sự không chế của Huyền Cốt lúc này mới chân chính phát huy uy lực, trong nháy mắt thời gian, cả thạch đài liền đông cứng thành một núi băng thật lớn, trong đó chỉ có Hàn Lập đang khổ sở cầm cự khiến cho pháp lực của hắn tiêu hao nhanh chóng, âm thầm kêu khổ không ngừng.
Hiện tại Hàn Lập mới minh bạch lam sắc hỏa diễm dưới sự khống chế của Huyền Cốt, không biết là do tu vi lão ma không đủ hay là do chưa được luyện hóa qua nên khi công kích hắn chỉ phát huy được một bộ phận nhỏ uy lực chân chính.
Nếu ngay từ đầu nó đã biểu hiện sức mạnh khủng bố như thế này thì Huyền Cốt chẳng cần dung hợp Tu La thánh hỏa gì gì đó cũng đủ để diệt hắn mấy lần.
Vì vậy loại thánh hỏa kia không có khả năng chỉ có một chút uy lực như kia mới phải, khẳng định nó chỉ hiển lộ một phần nhỏ mà thôi.
Hàn Lập hoảng sợ suy nghĩ, đoán đúng chân tướng sự tình đến bảy, tám phần.
Tuy nhiên hắn không muốn sau khi mình đã vất vả giết chết Huyền Cốt lại bị kiền lam băng diễm vô chủ này tiêu diệt một cách oan uổng.
Vì thế hắn cắn răng, một tay đặt tại túi linh thú đeo bên hông, trong túi đó có trên ngàn vạn con Phệ Kim trùng.
Bây giờ hắn chỉ còn cách dựa vào năng lực thôn phệ của chúng để xem xem bản thân mình có thể mạo hiểm thoát khốn được không!
Nhưng mặc kệ có thành công hay không thì nhưng con Phệ Kim trùng vẫn chưa tiến hóa hoàn toàn này khẳng định không có cách nào ngăn cản hàn khí khủng bố của hỏa diễm và e rằng sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.
Nhưng hôm nay vì cái mạng nhỏ của chính mình, Hàn Lập cũng bất chấp.
Bàn tay hắn khẽ động, đang muốn mở túi linh thú ra.
Nhưng lúc này dị biến lại phát sinh thêm lần nữa.
Kiền lam băng diễm đang lơ lửng ở xung quanh đồng thời lóe lên vài cái, phát ra một trận âm thanh trong trẻo, giống như đang tiếp nhân mệnh lệnh nào đó, chúng đồng loạt bắt đầu bay lên phía trên, ngưng kết thành một khối.
Một lát sau một đoàn lam quang hình thành tại không trung mà trong đó có có một viên băng châu màu lam lơ lửng. Hàn khí lúc đầu chớp mắt đã biến mất vô ảnh vô tung, dường như chưa từng xuất hiện.
Hàn Lập vừa mới mở miệng của túi linh thú ra một nửa liền lập tức ngơ ngẩn, sau đó sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn chẳng thèm quan tâm vì sao kiền lam băng diễm lại xuất hiện loại biến hóa quỷ dị như thế, chỉ biết là hắn đã tránh được một kiếp nạn.
Hiện tại băng châu từ từ rơi xuống, bay qua trước mắt của Hàn Lập.
Hắn nhìn băng châu này, dị sắc trong mắt lóe lên, sắc mặt hiện ra vẻ trầm ngâm.
Đột nhiên hắn khoát tay, một đạo điện hồ mảnh mai còn sót lại trong thân thể bay ra, quấn lấy băng châu nọ, ngăn cản nó tiếp tục rơi xuống.
Băng châu không có dị biến nào phát sinh mà thành thành thật thật bị điện hồ kéo đi.
Nhìn thấy cảnh này, thần sắc Hàn Lập trở nên trịnh trọng, không có một chút khinh thường nào cả.
Tay hắn nhẹ nhàng vung lên, điện hồ trói buộc băng châu từ từ di động về phía hắn.
Nhìn viên châu lơ lửng ở trước mặt cách khoảng một thước, sắc mặt Hàn Lập hiện ra một tia lưỡng lự.
Hắn ngưng trọng vươn tay ra, một tầng sáng màu xanh bao phủ chặt chẽ lấy bàn tay, sau đó mới cẩn thận nắm lấy.
Tuy cách nhau bởi một lớp chân nguyên rất dày nhưng Hàn Lập vẫn cảm ứng được rất rõ sự mát lạnh nhưng tuyệt đối không phải là băng hàn, hình như sau khi ngưng tụ thành viên chau này thì hàn khí đã thu liễm lại, không lọt ra ngoài một tia nào.
Vì thế Hàn Lập mới chân chính yên tâm.
Hắn thu hồi chân nguyên, dùng ba ngón tay giữ băng châu, đưa đến trước mặt để quan sát kỹ càng.
Viên châu này có một lớp vỏ cứng màu lam ở bên ngoài, ở trong có hào quang không ngừng chớp động, tựa hồ không được ổn định.
Hàn Lập do dự một chút vì kiền lam băng diễm là vật quý thế gian khó tìm, thậm chí còn có khả năng là bảo vật trên cả Hư Thiên đỉnh.
Tuy hắn hiện tại không biết làm thế nào để lợi dụng hoặc luyện hóa băng diễm nhưng bảo hắn vứt đi thì tuyệt đối là không được.
Cần phải biết Hàn Lập trước sau đã thấy qua "Thanh Dương ma hỏa" và Thiên Đô thi hỏa" – mấy loại bí thuật lợi hại của ma đạo thì trong lòng sớm đã có một tia vọng tưởng, muốn mình cũng có một loại ma diễm mạnh mẽ như thế.
Còn uy lực của kiền lam băng diễm, hắn đã được chứng kiến tận mắt, tuyệt đối ở trên hai loại ma hỏa kia.
Cơ hội tốt được đưa đến tận cửa, có thể khiến hắn hoàn thành tâm nguyện thì tại sao Hàn Lập lại từ chối được chứ. Cho dù mạo hiểm một chút, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Nghĩ đến đây, kim sắc điện hồ trong tay Hàn Lập phóng ra thêm lần nữa, sau đó từng đạo, từng đạo thần lôi giống như tơ bao lấy viên băng châu một tầng rồi thêm một tầng.
Một lát sau một quả cầu màu vàng xuất hiện trong tay hắn, chỉ là nó thỉnh thoảng có một tia điện nhỏ ở trên mặt chớp lóe không ngừng.
Thấy tình cảnh này Hàn Lập mới chân chính an tâm.
Trải qua quá trình tranh đấu với băng diễm, Hàn Lập cũng biết được Ích Tà Thần Lôi miễn cưỡng có khả năng khắc chế thứ hỏa diễm này.
Nếu băng châu nổ tung thêm lần nữa thì điện hồ tạm thời bao vây một ít, giúp hắn tranh thủ chút thời gian, không cần phải sợ đột nhiên bị phản phệ.
Hiện tại Ích Tà Thần Lôi trong cơ thể hắn thực sự không còn chút gì, ngay cả một tia điện hồ nhỏ cũng không thể xuất ra.
Nhưng Hàn Lập căn bản chẳng cần để ý điều này, sắc mặt hắn mang vẻ hưng phấn, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái hộp ngọc hình vuông, đem viên châu đặt vào trong đó rồi cẩn thận cất đi.
Hắn bây giờ mới có thời gian bay quanh thạch đài một vòng, đem Huyết Ngọc Tri Chu đã bị đại thương nguyên khí thu vào trong túi linh thú.
Con còn lại sớm đã hóa thành thi thể thêm lần nữa, nằm yên không nhúc nhích.
Nhưng khi Hàn Lập bay qua nơi Huyền Cốt bị tiêu diệt thì thân hình không khỏi ngừng lại, sắc mặt hắn mang vẻ khác lạ, khoát tay, một thứ gì đó màu trắng từ trên mặt đất bay về phía hắn.
Vật này trắng toát như ngọc, chỉ ngắn vài tấc, Hàn Lập vừa nhìn qua đã biết nó là một khúc xương cốt.
Chỉ là nó lại không bị Tu La thành hỏa luyện hóa thành tro bụi mà vẫn an nhiên tồn tại, khiến hắn kinh ngạc không nhỏ.
Hàn Lập nhớ lại lúc đang ở trong địa động, Huyền Cốt lão ma từ trong đoạn xương này đã lấy ra "Hư Thiên tàn đồ".
"Chẳng lẽ nó giống như thứ gì đó có thể chứa đựng?" Sau khi ý nghĩ này xuất hiện thì hắn đã không chút do dự đem nó bỏ vào túi trữ vật, hiện tại không phải là thời điểm để nghiên cứu tỉ mỉ mà phải nhanh chóng ly khai nơi này.
Hàn Lập đang muốn bay về phía cầu thang đá thì trong lúc vô ý quay đầu thấy mũi tiểu tiễn nằm yên cách đó khoảng vài trượng, dường như mất hết linh tính.
Hàn Lập nhíu nhíu mày, khoát tay, một mảng thanh quang từ trong bắn ra, quấn lấy pháp bảo đó.
Sau khi tùy tiện nhìn nhìn vài lần, Hàn Lập đang muốn thu vào túi trữ vật thì trong một túi linh thú đột nhiên truyền đến tiếng kêu quái dị.
Trong lòng Hàn Lập khẽ động, không khỏi lộ ra một tia cổ quái.
Hắn nhíu chặt hai hàng lông mày, sau khi suy ngẫm, đột nhiên vỗ vào túi linh thú kia, một đạo hoàng quang từ trong phóng ra, sau khi xoay một vòng, một con tiểu hầu liền xuất hiện, chính là Đề Hồn thú có khả năng phệ hồn đạm quỷ.
Hàn Lập hé miệng phun ra một hạt châu màu đen vào trong tay còn lại, đúng là "Minh Hồn châu" dùng để khống chế Đề Hồn thú.
Lúc trước hắn cảm thấy tình huống Nguyên Dao dễ dàng đem nó trao cho hắn có chút quái dị, vì thế hắn vẫn chưa bắt đầu luyện hóa.
Nhưng việc xóa đi thần thức của đối phương, trực tiếp dùng viên châu này để điều khiển Đề Hồn thú trong khoảng thời gian ngắn thì hắn vẫn có thể dễ dàng làm được.
Tay nắm chặt Minh Hồn châu, hai mắt nhìn chòng chọc tiểu tiễn màu xanh biếc kia, Hàn Lập đột nhiên hé miệng, một đoàn đan hỏa màu xanh bao vây lấy nó, từ từ tiến hành luyện hóa.
Sau một lát tiểu tiễn vẫn không có phản ứng gì, giống như một vật chết vậy
Hàn quang trong mắt Hàn Lập lóe lên, sau đó miệng khẽ động đã đem tiểu tiễn nâng lên rồi phân phó Đề Hồn thú.
Đề Hồn thú lập tức khịt mũi, một mảng hoàng quang từ trong phun ra, hướng thẳng đến tiểu tiễn đang lơ lửng trong không trung.
Tiểu tiễn nguyên bản không nhúc nhích, khi thấy hoàng quang tập kích, đột nhiên lóe lên lục quang mãnh liệt, phát ra một tiếng kêu bén nhọn, trực tiếp bay về phía cầu thang đá.
Bộ dáng nó dường như rất sợ hoàng quang vừa rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.