"Từ lúc bắt đầu đi cho tới bây giờ, chúng ta đã gặp phải mấy đàn kiến rồi?" Hàn Lập nhìn xác của đám kiến đã chết chậm rãi hỏi.
"Bảy đàn rồi! Tuy nhiên những đàn mà chúng ta gặp chỉ là những đàn nhỏ số lượng không nhiều, chứ chưa gặp phải những đàn kiến lớn đông tới hàng vạn con!" Nguyên Dao đứng bên cạnh cất tiếng trả lời.
Hiện tại bây giờ hai người đã đi hơn ngày rồi.
Nghe Nguyên Dao nói xong, Hàn Lập nhíu nhíu mày, sắc mặt có chút lo âu, dường như đang phải bận tâm, suy nghĩ việc gì đó.
Hắn suy nghĩ một chút, liền trở bàn tay một cái, một đàn Phệ Kim Trùng bay ra cắn nuốt tất cả xác của bầy kiến nằm dưới đất. Sau đó chúng biến thành một đám mây ánh hồng, bay trở về túi linh thú.
Hàn Lập không vội vàng cầm lấy túi linh thú.
"Thế nào? Tâm tình của ngươi dường như rất không cao hứng. Chúng ta đã đi qua khỏi chỗ nguy hiểm nhất của sa mạc này rồi. Từ đây về sau sẽ rất an toàn".
Nguyên Dao nhìn Hàn Lập, chớp chớp đôi mắt đẹp, có chút kỳ lạ hỏi.
"An toàn, ngươi thực cho là như vậy sao?" Hàn Lập nhìn Nguyên Dao, mỉm cười hỏi lại.
"Chẳng lẽ còn có nguy hiểm nữa à?" Nguyên Dao lơ đãng vừa nhíu mày, vừa có chút không tin tưởng hỏi lại.
"Từ nay về sau, còn có cái gì nguy hiểm nữa thì ta không biết, nhưng ta có thể khẳng định là phía trước chắc chắn sẽ còn có một đàn kiến khổng lồ cùng với kiến chúa của nó. Chẳng lẽ cả một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/711881/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.