"Thật là không nghĩ tới chỉ trong ngắn ngủi hơn trăm năm không gặp, thế nhưng Nguyên cô nương lại có thể tiến vào Kết Đan kỳ, thật sự là đáng vui mừng!" Đang lúc mỹ nữ áo đen bị nhìn tới tức giận vô cùng. Hàn Lập lại thu lại nụ cười, nghiêm trang nói.
"Cái gì Nguyên cô nương? Ngươi nhận sai người, ta họ Nguyễn" Vẻ mặt của nữ tử áo đen đúng lúc Hàn Lập xưng hô là Nguyên cô nương liền lập tức biến mất, ngược lại lộ vẻ kinh hoảng, phủ nhận ngay.
Tình hình này thực sự ra ngoài dự kiến của Hàn Lập, hắn không khỏi ngưng thần nhìn kĩ đôi mắt đẹp chớp chớp không chừng.
Lúc này, sắc mặt của nữ tử xinh đẹp có chút trắng bệch, một tay đặt ở trên túi trữ vật, mắt mở thật to, biểu lộ địch ý không thể nghi ngờ.
Không khí chợt trở nên khẩn trương.
Mà hết thảy cũng đều do một tiếng xưng hô cực kỳ bình thường "Nguyên cô nương" do Hàn Lập nói.
Mặt của Hàn Lập vẫn mang vẻ mỉm cười nhưng trong lòng lại có chút khó hiểu.
Còn Tử Linh tiên tử thì thấy tình hình trước mắt nằm ngoài ý nghĩ của nàng.
Nàng cơ hồ không suy nghĩ, tự động đi đến gần người Hàn Lập, thái độ biểu hiện rõ ràng không thể nghi ngờ.
Vô luận là thực lực mạnh yếu hay là mức độ quen thuộc của song phương, bên của Hàn Lập là lựa chọn chính xác nhất.
" Có lẽ nơi này có chút hiểu lầm! Nguyên đạo hữu chắc không nhớ rõ tại hạ. Dù sao lúc trước tại hạ và đạo hữu chỉ có gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/711862/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.