Nhìn nữ tử này tuy dịu dàng như vậy nhưng lại nói ra những lời đao kiếm khiến cho người khác rùng mình.
"Tiền bối có phải là đã thay đổi chủ ý?" Hàn Lập thở ra một hơi, nói ra một câu khiến cho nữ tử cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Xem ra ngươi cũng không phải là hoàn toàn vô dụng! Ít ra còn có một chút đầu óc" Nữ tử bất động thanh sắc nói.
"Nếu như tiền bối thực sự muốn giết ta như lời người nói thì Hàn mỗ bây giờ cũng đã không mở mắt rồi!" Hàn Lập cười nhạt, thần sắc bình thường nói.
"Ta gọi là Nam Cung Bình, không cần gọi cái gì tiền bối này nọ, trông ta già lắm sao?" Nữ tử vẫn không hề có một chút biểu tình nào nói.
Nghe xong lời này, Hàn Lập liền rùng mình, liền thầm nghĩ trong lòng: "Một khi đã là "Kết Đan Kỳ" rồi, tính theo tuổi của phàm nhân thì không phải là rất già sao?"
Một thân tu vi của Hàn Lập cũng bị lấy đi rồi, đối với nữ tử này chứa một bụng nộ hỏa, nhưng bây giờ tính mệnh mình lại nằm trong tay đối phương, cũng chỉ có thể ám chú đối phương vài câu mà thôi (lén nói xấu vài câu mà thôi).
"Tuy ngày hôm qua ngươi xem ta trở thành đường tỷ mới ra tay cứu ta, nhưng cuối cùng thì cũng là ân nhân của Nam Cung Bình ta, hơn nữa hôm qua trong lúc vô ý lại hút hết chân nguyên của ngươi mới có thể khiến cho thương thế không trở nên tệ hơn. Nhân tình này không phải là Nam cung Bình ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/711779/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.