Lời Hàn Lập vừa ra khỏi miêng đã làm cho Chung Vệ Nương mặt mày hớn hở, không ngồi im một chỗ được, cả Lưu Tĩnh cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Còn Tống Mông thì tiến lên vỗ mạnh vào hai bả vai Hàn Lập, miệng mở to nói:
"Ta quả nhiên không nhìn lầm người. Nếu tiểu tử ngươi mà không muốn đi, Tống mỗ sẽ tuyệt giao với ngươi. Tuy nhiên ta đã biết Hàn sư đệ là người can đảm và chính trực."
Nói xong những lời đó, Tống Mông lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Vũ Huyền, xem ra tình huynh đệ đối với Vũ Huyễn không được tốt lắm.
Vũ Huyền nhìn thấy thế hừ một tiếng, nói:
Một khi đã như vậy thì ta sẽ tìm một nơi khác thu xếp ổn thỏa, không quấy rầy đại sự của các ngươi. Những việc ở đây ta sẽ kể lại toàn bộ cho sư phụ, hy vọng người sẽ không trách tội các ngươi." Nói xong lời này, mặt Vũ Huyền không chút thay đổi đi ra khỏi phòng, trực tiếp ngự khí bay ra khỏi Tần phủ.
"Lục Sư huynh thực tệ quá, lâm trận lùi bước, uổng thay cho người sư huynh như hắn." Chung Vệ Nương rất bất mãn nói"
"Tính làm gì, mỗi người có chí hướng riêng, không thể cưỡng cầu. Tiếp theo nên sớm an bài kế hoạch, càng sớm hành động thì càng chắc chắn hơn. Dù sao không ai biết tên giáo chủ Hắc Sát giáo có thể xuất quan trước hay không." Lưu Tĩnh trịnh trọng nói.
"Sư huynh nhiều kinh nghiệm tiêu diệt đám tu sĩ bại hoại như vậy, ngươi nên an bài đi, nói thế nào thì chúng ta làm thế đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/711731/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.