Chương trước
Chương sau
Sau vài canh giờ, Hàn Lập đi theo Tần Ngôn từ trong mật thất đi ra, đổi lại hình tượng.
Nhưng khi về đến phòng khách của Tần gia Gia chủ, vừa thấy Tam phu nhân đã lập tức ra lệnh cho người hầu thu xếp một chỗ ở sạch sẽ ở trong nhà, để cho Hàn Lập ở lại lâu dài trong Tần phủ.
Lý do bề ngoài thì rất đường hoàng, là Tần lão gia hắn phải bồi dưỡng thật tốt vị vãn bối này, báo lại đại ân của tiền bối Hàn Lập đối với hắn năm xưa.
Tam phu nhân thấy vậy, há hốc miệng, nhưng cũng không có nói ra lời phản đối nào.
Nàng với sự thông minh hơn người của mình nghe hiểu ngay. Tần Ngôn đã có quyết định rất tốt, căn bản không để cho người khác phản đối. Hơn nữa, với còn có cảm giác giữa vị Hàn hiền chất và Phu quân của mình khẳng định có che dấu gì đó.
Nhưng một khi Tần Ngôn đã không nói rõ với nàng, nàng tự nhiên sẽ không làm chuyện gì để mất đi sự sủng ái của hắn.
Chẳng qua nàng thích suy đoán. Phu quân của mình trịnh trọng với vị Hàn thế chất này như vậy. Chẳng lẽ khi hắn còn trẻ, hái hoa ngắt cỏ bên ngoài lưu lại con riêng. Nếu không, dù thế nào cũng không vừa xem thư đã thất sắc như vậy, sau đó lại nhiệt tình đến thế.
Tâm trí của vị Tam phu nhân này thật quá sống động, càng nghĩ càng thấy giống như vậy. Trong lòng khá là khẩn trương, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì lạ, hơn nữa càng thân thiết hơn với Hàn Lập.
Sau đó, do Tần lão gia mãi dặn dò, Hàn Lập lại đi theo Tần Bình đi ra Thính đường, để hắn đi xem nơi ở có vừa ý hay không.
Vẻ mặt Tần Bình lúc này rốt cuộc không còn cứng nhắc nữa, mà là rất tươi cười, và gọi "Hàn thiếu gia" không ngừng. hoàn toàn thay đổi việc đối xử lạnh lùng mười phần với Hàn Lập lúc trước, trực tiếp lựa chọn quên đi mọi chuyện.
Mà Hàn Lập mặc dù trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng thầm than đám phàm nhân làm hạ nhân này có bản lãnh thuận theo cơn gió thật sự đến mức xuất thần nhập hóa. Lúc trước rất kiêu ngạo mà giờ vô cùng cung kính mà không có chút xấu hổ nào, thật là quá giỏi.
Sau đó Tần Bình dẫn Hàn Lập ngoặt mấy ngoặt trên con đường nhỏ sau nhà, đi đến trước một căn Tam hợp viện yên tĩnh.
Hoàn cảnh ở đây rất thanh nhã, rất là yên tĩnh. Hàn Lập vừa thấy đã thầm gật đầu, rất là hợp ý.
Xem ra vị Tần Ngôn này, cũng phí không ít tâm tư để cho hắn một chỗ ở tốt.
"Hàn Thiếu gia, trong này chính là nơi ở của ngài. Nơi đây chính là một căn biệt viện tốt nhất trong Tần phủ. Bình thường nếu không phải khách quý mà lão gia tôn trọng, thì sẽ không cho người ta vào đây ở" Tần Bình dẫn Hàn Lập vào trong viện, nịnh hót giải thích cho Hàn Lập.
Hàn Lập gãi gãi đầu, miệng liên tục nhếch lên cười ngây ngô, dường như không biết nên nói cái gì cho tốt.
Tần Bình rất hiểu những việc này, lại đổi sang đề tài khác.
"Hàn Thiếu gia còn chưa ăn cơm chiều nhỉ? Vậy tiểu nhân sẽ đến nhà bếp mang cơm lên cho ngài, xin chờ một lát".
Nói xong, Tần Bình liền cung kính lui ra khỏi Viện, sau đó, xoay người rời đi.
Hàn Lập thấy người này đã đi xa, mới cười nhàn nhạt, xoay người đẩy cửa ra.
Bố trí của mấy căn phòng này, phối hợp rất tốt với hoàn cảnh xung quanh, bố trí rất là thanh nhã.
Sau khi đi một vòng, Hàn Lập càng lấy làm thỏa mãn. Không khỏi đoán xem rốt cuộc là ai bố trí nơi này.
Tên Tần Bình kia thật sự rất nhanh tay nhanh chân. Không mất bao lâu, đã cùng một nữ đầu bếp mang theo một ống tre lớn mang cơm đến.
Ngửi thấy mùi cơm, Hàn Lập cũng đã lâu rồi không ăn lương thực. Liền không hề khách khí, ăn sạch các thức ăn và cơm trên bàn.
Đến lúc cuối cùng, Tần Bình thấy Hàn Lập như vậy cảm thấy hơi buồn cười. Nhưng bề ngoài thì vẻ mặt vẫn rất cung kính mời Hàn Lập lại đến Thính đường một chuyến. Bởi vì Tần lão gia muốn giới thiệu những người của Tần gia cho Hàn Lập biết.
Khi Hàn Lập lần thứ hai đi vào phòng khách thì, ở đây đã không chỉ có riêng hai người Tần Ngôn và Tam Phu nhân, mà còn có hơn hai mươi, ba mươi người cả nam cả nữ có đứng có ngồi ở đó.
Khi Tần Ngôn rất là thân thiết mời Hàn Lập ngồi xuống bên cạnh thì, những người tuổi cao ở bên trong phòng khách chỉ hơi ngạc nhiên chứ không có biểu hiện gì. Nhưng những tiểu thư và thiếu gia của Tần gia thì không nhịn được, lúc này có một vị công tử có vẻ được sủng ái bất mãn đứng ra hỏi.
"Gia Gia, vị huynh đài này là ai? Sao mấy huynh muội chúng ta chưa gặp lần nào, triệu tập chúng ta đến đây là vì người này sao?"
Tần Ngôn tự nhiên nghe ra ý của tên Tiểu tôn tử này. Nhưng hắn không hề cho tên kia chút thể diện nào, trừng mắt nhìn hắn rồi, lạnh lùng nói:
"Lui ra, trong này ngươi có tư cách nói chuyện sao? Cái gì người này, cái gì người nọ. Đây là Hàn Lập – Hàn hiền chất, tiền bối của hắn có ơn cứu mạng với Tần gia chúng ta, không được phép vô lễ!"
Tần Ngôn vừa nói những lời này, lập tức làm cho mọi người trong phòng khách ngoại trừ Tam Phu nhân đều rung động.
Ánh mắt tò mò đồng thời nhằm vào người Hàn Lập. mà Hàn Lập cũng khôn khéo thể hiện ra vẻ mặt bất an, như là dưới mông có một cái đinh vậy, người vặn qua vặn lại.
Mà vị Thiếu gia Tần gia kia thì mặt lúc đỏ lúc trắng, không biết nói gì lui về phía sau.
Tên này tuyệt đối không ngờ được rằng, Tần Ngôn bình thường rất sủng ái mình, hôm nay lại nói những lời chẳng lưu tình gì. Khiến hắn mất mặt trước nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy,
Trải qua chuyện lần này, vị công tử này tự nhiên sẽ có hảo cảm gì với Hàn Lập. Đương nhiên, hắn cũng không quá ấu trĩ, bị Tần Ngôn quát đi xuống, hắn sao có thể có hành động bất thiện gì với Hàn Lập được chứ.
Dù sao từ bây giờ thì thấy, tên này có vị trí rất trọng yếu trong mắt gia gia, hắn không hy vọng vì vậy mà mất đi sự sủng ái của Tần Ngôn.
Có tên này làm gương, những người khác tự nhiên sẽ không đi ra chịu trận nữa. Ngược lại, tất cả đều hòa nhã nhìn Hàn Lập, biểu hiện sự thân thiện.
Lúc này Tần Ngôn mới mỉm cười, giới thiệu mọi người trong phòng với Hàn Lập.
"Đây là Tần Tri con lớn của ta. Bây giờ giúp ta quản lý tất cả cửa hàng ở Việt Kinh, đầu óc cũng không tệ. Kia là con trai thứ hai của ta…"
Hàn Lập một mặt gật đầu lung tung, một mặt nghi nhớ gương mặt của từng người trong Tần gia mà Tần Ngôn giới thiệu vào trong lòng, mấy người này đều là người mà hắn phải bảo vệ.
Tuy nhiên, vị Tần lão gia này thật là nhiều con cháu, tổng cộng có năm người con trai, ba người con gái, cháu trai và cháu gái cũng có vài người.
Trong đó người con lớn nhất và con thứ hai đều khoảng trên ba mươi tuổi, đều đã có con. Tên vừa ra mặt vừa rồi chính là người con thứ hai của Lão đại.
Nhưng đáng buồn cười là, con trai thứ năm của Tần Ngôn mới có năm, sáu tuổi, là một đứa trẻ chỉ biết mút ngón tay.
Hàn Lập tưởng tượng thấy, một thanh niên mười bảy tuổi phải gọi đứa trẻ còn mút ngón tay là "Ngũ thúc", liền không khỏi thấy buồn cười.
Còn phu nhân của Tần Ngôn, thì ngoại trừ Tam Phu nhân đã gặp buổi sáng, còn có một vị Nhị phu nhân tuổi khoảng bốn mươi, cùng bảy tám vị thê thiếp trẻ tuổi khác.
Mà Đại phu nhân của Tần Ngôn thì không có trong phòng khác. Nghe nói là đang ăn chay niệm phật, không dễ dàng ra gặp mặt.
Ngoài ra còn có hai vị Nam tử trên bốn mươi tuổi, là Nhị đệ và Tam đệ của Tần Ngôn.
Bọn họ đều quản lý một phần sinh ý của Tần gia, coi như là nhân vật quan trọng trong Tần phủ. Đương nhiên, bọn họ cũng có mấy đứa con ở trong phòng này, chẳng qua những người này Hàn Lập chỉ nhớ tên mà thôi, không quá chú ý đến.
Dù sao tinh lực của hắn có hạn, chỉ có thể chú ý bảo vệ những người con cháu của Tần Ngôn trong phòng này mà thôi.
"Ồ, Biểu tiểu thư đâu?"
Đợi Tần Ngôn giới thiệu mọi người trong phòng một lượt, đột nhiên phát hiện còn có một người chưa đến, không khỏi nghiêng người hỏi Tam Phu nhân ở bên cạnh.
"Lão gia, Biểu tiểu thư nghĩ không muốn gặp người ngoài, nên không đến. Có muốn lại đi gọi nàng không?" Tam Phu nhân nhỏ giọng nói, trên mặt có vẻ chần chờ.
"Không sao. Hàn hiền chất không phải người ngoài, nên đến gặp một lần" Tần Ngôn nghe xong liền nghĩ rồi nói.
"Rõ, Lão gia!"
"Tiểu Liên, ngươi đi đến gọi Biểu tiểu thư đến đây, nói Lão gia gọi nàng đến!"
Tam Phu nhân nói với tiểu nha đầu phía sau.
"Vâng, Phu nhân" Người này chính là tiểu nha hoàn từng dẫn đường cho Hàn Lập, lập tức đi ở cửa ngách, nửa đi nửa chạy đi ra ngoài.
Lúc này Tần Ngôn quay đầu lại, nhỏ giọng giải thích với Hàn Lập:
"Còn một người chưa đến. Chính là một cô gái trẻ tuổi được Đại Phu nhân của ta khi về thăm cha mẹ cứu được cách đây bảy tám năm".
"Cô gái này rất đáng thương. Chẳng những mất trí nhớ, hơn nữa người đầy vết thương. Tâm địa của Phu nhân ta cũng tốt, sau khi chữa khỏi thấy cô ta không nhà không cửa, liền để một người anh trai của mình thu cô ta làm Nghĩa nữ, cũng tính là cho cô ta một chỗ ở".
"Nhưng, cô gái này thật sự bất hạnh. Mặc dù được nghĩa phụ tìm người gả cưới. Nhưng vừa ra khỏi cửa ba ngày, vị Hôn phu của cô ta đã say rượu ngã xuống sông mất tích. Theo lý thuyết, cô gái trẻ tuổi này có thể chọn người khác để kết hôn lại. Nhưng cô gái này rất trung trinh, cam nguyện từ nay về sau không cưới ai khác. Thủ tiết vì người chồng với sống chung được có ba ngày. Đây là một câu chuyện ở nơi đây, cũng khiến cho người nhà Phu nhân của ta nở mặt nở mày không ít!"
"Sau này khi nghĩa phụ của cô gái qua đời, Phu nhân ta thấy cô gái phòng không gối chiếc thật là đáng thương, liền đưa cô gái về đây cùng nàng bầu bạn, cũng thuận tiện giúp cô gái đó nguôi ngoai" Tần Ngôn vừa nói vừa cảm thán không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.