Chương trước
Chương sau
"Tiếp quản một tòa Bách dược viên tại Thanh Thạch lĩnh, hàng năm giao đủ số lượng dược thảo quy định".
Vừa thấy mấy chữ trên trúc giản, Hàn Lập trong lòng mừng rỡ. Vì vậy đưa tay chỉ lên trúc giản, ngẩng đầu nói với chấp sự: "Công tác này khá đúng ý ta, Vu sư huynh có thể giao cho ta không?"
Sau khi nghe Hàn Lập nói xong, Vu chấp sự cười nhìn lại. Nhưng sau khi thấy rõ công việc mà Hàn Lập lựa chọn, vẻ vui vẻ trên mặt lập tức biến thành vẻ cười khổ.
"Sư đệ, nên đổi hạng mục công việc khác đi, nhiệm vụ tiếp quản vườn thúôc này rất là khó, không thích hợp cho sư đệ làm đâu!" Vu chấp sự rất thành khẩn nói, nhưng thấy Hàn Lập bộ dáng có chút khó hiểu, liền giải thích:
"Nhiệm vụ này từ mấy năm trước đã nằm ở chỗ này, cũng đã có rất nhiều người tiếp nhận, nhưng cuối cùng đều phải trả lại. Bọn họ chẳng những không được thưởng, ngược lại còn bị phạt không ít linh thạch, có thể nói là một trong những nhiệm vụ khó khăn nhất. Mặt khác không sợ Hàn sư đệ chê cười, hàng năm ta cũng phải hỗ trợ cho sư huynh đệ rất nhiều, mới có thể tạm hoàn thành công tác này!"
Hàn Lập sau khi nghe xong những lời này, trong lòng có chút buồn cười, nhưng cũng chỉ là thầm trong bụng. Cũng không định bỏ qua, cho nên rất quan tâm mở miệng thỉnh giáo:
"Sư huynh có thể nói công tác này rốt cuộc là khó ở chỗ nào, làm sao mà nhiều sư huynh như vậy cũng không thể hoàn thành hay không? Không phải chỉ là quản lý vườn dược thảo thôi sao! Có gì khó khăn đâu?"
"Chẳng lẽ sư điệt chọn chính là nhiệm vụ dược viên của Mã sư huynh?" Diệp Tính lão giả ở một bên, sau khi nghe hai người nói chuyện với nhau, không đợi trung niên chấp sự trả lời, đã nhíu mày thốt lên nói.
"Cũng không hẳn! Hàn sư đệ đang muốn tìm hiểu cái nhiệm vụ siêu khó của Mã sư bá" Trung niên chấp sự bộ dáng cười mà không phải là cười.
Lão giả sau khi nghe vậy ánh mắt cũng biến thành như cười mà không phải cười.
"Ha ha! Hàn sư điệt thật sự có thể chọn! Dĩ nhiên xem qua thì cũng là công tác phiền phức nhất ở đây. Bất quá, công tác thật sự là rất đau đầu, đã có mấy người bị bức tiếp nhận nhiệm vụ này, đã gặp ta mà kêu khổ. Nhưng bởi vì Mã sư huynh không chịu dễ dàng sửa đổi điều kiện thưởng phạt, ta cũng không có biện pháp! Nếu như Hàn sư điệt muốn biết rõ chi tiết tình huống của công việc này, có thể theo ta vào bên trong điện để xem số ghi chép, cái này tốt hơn là dùng miệng để nói nhiều!" Vị Diệp Đường chủ Bách ky đường này không biết tại sao, đối với Hàn Lập bộ dáng rất hào sảng, mở cửa dẫn hắn vào điện.
Hàn Lập âm thầm hơi cau mày lại, vị Diệp sư thúc này cũng có chút quá nhiệt tình! Tuy nói mình đem Trúc cơ đan nhượng cho đối phương, nhưng bề ngoài xem ra cũng là giao dịch ngang hàng, không thể vì vậy mà đối với mình thân thiết như vậy?
Trong lòng đè nén sự nghi hoặc lại, Hàn Lập làm ra bộ dáng ngơ ngác, đi theo lão giả mà vào một căn phòng ở trong điện, bên trong phòng này chứa đầy các hình các dạng quyển trục.
Lão giả ở bên trong phòng lấy trúc giản khe khẽ vung lên, sau đó thanh quang chợt lóe, một quyển trục tự động bay đến trong tay, tiếp theo lão chuyển tay đưa quyển trục này cho Hàn Lập.
Nếu chuyện cũng đã đến bước này, Hàn Lập cũng không khách khí tiếp nhận lấy quyển trục, giở ra mà xem.
Nội dung của quyển trục cũng không nhiều, chỉ ghi lại kinh nghiệm của các đệ tử đã từng trông coi dược viên, cùng giải thích nguyên nhân thất bại với bọn họ. Cho nên Hàn Lập xem qua rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã đem nội dung cùng sự khó khăn của hạng mục này hiểu rõ bảy tám phần.
"Thế nào? Có muốn đổi nhiệm vụ khác khong! Công việc này tuy là thưởng rất nhiều, nhưng đích xác là không phải đệ tử bình thường có thể hoàn thành được" Vị Diệp sư thúc này ra vẻ rất quan tâm nói.
Hàn Lập sau khi nghe xong trầm ngâm hồi lâu, rồi quyết đoán lắc đầu nói: "Đa tạ Diệp sư thúc! Bất quá công tác rất đúng với khẩu vị của ta, không cần đổi nhiệm vụ nào khác nữa, cứ chọn nó đi!"
Lão giả sau khi nghe Hàn Lập nói rất kiên quyết, cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ gật đầu đáp ứng. Nhưng hắn cũng không lập tức đưa Hàn Lập rời khỏi phòng, mà sau khi do dự một hồi, có chút mất tự nhiên nói ra một câu.
"Hàn sư điệt, lần trước chúng ta giao dịch Trúc cơ đan, một phần vật phẩm giao dịch có thể tạm hoãn lại hay không, sư thúc ta gần đây đang muốn luyện một lô Hợp khí đan, nên thật sự có chút thiếu thốn, sợ rằng không đủ. Bất quá sư điệt cứ yên tâm, chỉ cần trong vòng một năm, sư thúc sẽ giao đủ toàn bộ các vật phẩm".
Hàn Lập vừa nghe lời ấy, mới đầu sửng sốt một chút, nhưng lập tức nở nụ cười.
"Diệp sư thúc nói làm gì đâu? Nếu sư thúc không tiện, như vậy có thể đưa bao nhiêu thì đưa, cần gì phải nói chuyện sau này trả lại, cái này coi như là vãn bối hiếu kính đối với sư thúc!"
Hàn Lập cảm giác mình hiện tại, thật sự là dối trá tới cực điểm. Rõ ràng trong lòng rất buồn bực, vạn phần thống hận đối phương hủy ước, nhưng trên mặt vẫn phải tươi cười, nói để cho đối phương cao hứng. cái này thật sự là bi ai cho thân phân của kẻ yếu! Hắn khổ sở thầm nghĩ.
"Sư điệt nói lời này có ý tứ gì vậy! Chẳng lẻ tưởng rằng lão phu là cái loại hối ước không thủ tín đó sao? Lão phu đã đáp ứng cái gì vói sư điệt tuyệt sẽ không thiếu một chút" Diệp tính lão giả sau khi nghe xong Hàn Lập nói, chẳng những không cao hứng, ngược lại nghiêm mặt lại, lộ ra bộ dáng ta là chính nhân quân tử, tuyệt sẽ không phải loại người tiểu nhân.
Hàn Lập vốn lúc đầu miễn cưỡng duy trì sự tươi cười, nay nghe đến đó tức giận cơ hồ sẽ bùng nổ ra!
Vị trưởng bối này da mặt thật quá dày, rõ ràng bổn ý chính là muốn đổi ý bớt lại vật phẩm, nhưng lại làm ra vẻ mặt thủ tín giả dối, thật sự là ngụy quân tử điển hình!
Hàn Lập trong lòng không ngừng nhẫn nại, không ngừng thầm mắng chửi. Nhưng vẻ tươi cười trên mặt sau một thoáng kềm hãm, đã trở lại ánh mắt tự nhiên thành khẩn, dùng một kiểu nói mà chính bản thân mình ghe tớm tiếp tục nói:
"Diệp sư thúc hiểu lầm vãn bối rồi! Thật ra sư điệt cũng cảm giác được, bản thân mới vào bổn môn, có nhiều đồ như vậy đối với vãn bối là quá xa xỉ. Cho nên đại đa số các vật phẩm này, cứ tạm để ở chỗ của sư thúc là được rồi, vãn bối căn bản tạm thời không cần dùng".
Sau khi nghe được Hàn Lập nói ra những lời khẩu thị tâm phi này, Diệp Tính lão giả thần sắc mới hòa hoãn xuống, khẽ vuốt cằm nói: "Hàn sư điệt những lời này cũng có chút đạo lý! Đệ tử mới nếu như quá nhờ vả vào vật ngoài thân, đích xác đối với việc tu hành của ngươi sẽ không hay! Cứ làm theo như lời ngươi nói đi, đem một phần vật phẩm để ở nơi ta, nếu sau này cần thì cứ việc tới lấy!"
"Vậy thì cực cho Diệp sư thúc rồi!" Hàn Lập cố gắng cười, trong lòng lại một lần nữa cố gắng an ủi bản thân. Đây chỉ là vật ngoài thân, hiện tại không nên đắc tội với lão giả trước mặt! Đợi sau này có cơ hội, sẽ thu hồi cả vốn lẫn lời.
"Ha ha, cái này không tính là gì! Chúng ta cũng nên ra ngoài thôi!" Lão giả tâm tình tựa hồ đã tốt hơn nhiều.
Mà chuyện kế tiếp, cũng dể dàng xử lý. Dưới sự hỗ trợ của vị Diệp sư thúc, Hàn Lập cực kỳ thuận lợi hoàn tất thủ tục, nhận lấy ngọc bài tượng trưng cho công tác đã tiếp nhận. Sau đó dưới sự nhiệt tình dẫn dắt của Chấp sự, đã đi tới Bách dược viên tại Kim Phù lĩnh.
Diệp tính lão giả đứng ở trước điện Bách ky đường, nhìn thân ảnh Hàn Lập dần dần bay đi xa, sắc mặt âm trầm, trầm mặc không nói, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.
"Diệp sư đệ tâm địa hình như có chút mềm yếu?" Một thanh âm trầm thấp đột nhiên từ phía sau hắn truyền đến.
"Không phải vấn đề tâm địa mềm hay không mềm, mà là cảm giác thấy dùng thủ đoạn như vậy để đối phó một đệ tử mới nhập môn, tựa hồ cảm thấy có chút không ổn. Hơn nữa vị Hàn sư điệt này có nói ra ngoài hay không, hay là ngầm tố cáo với Chưởng môn!" Lão giả cũng không quay đầu lại nói, nhưng trong lời nói mơ hồ có ý lo lắng.
"Hắc hắc, tố cáo?" Người phía sau nở nụ cười lạnh.
"Thì sao, Ngô sư huynh không lo lắng sao?" Diệp tính lão giả rốt cục cũng xoay người lại, nói với vị Ngô sư huynh mặt mày âm trầm ở phía sau.
"Có cái gì mà phải lo lắng! Tiểu tử này không phải rất tự giác làm theo những gì chúng ta an bài sao, còn nói đem những vật phẩm đó gởi ở chỗ ngươi nữa. Cũng không phải đã nói là không trả cho hắn, mà chỉ là tạm thời giữ cho hắn mà thôi! Hắn có gì để đi tố cáo?" Ngô sư huynh điềm nhiên nói.
"Bất quá, đối với tiểu tử này ta cũng có chút thích thú! Tuổi còn trẻ mà đã hiểu được đạo tiến thối như thế, thật không đơn giản! Nếu không phải tư chất ngụy linh căn thân quá kém, ta còn thật có ý nghĩ muốn thu hắn làm môn hạ!" Ngô sư huynh nói tiếp, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận.
"Cũng may là người này không phải là người có đầu óc thiển cận, nếu không phải dùng thủ pháp khác, như vậy thì phiền phức hơn nhiều!" Diệp tính lão giả chậm rãi nói.
"Được rồi, tiểu tử này cũng không có gì phải lo lắng! Ngươi và ta có muốn bóp chết hắn cũng chỉ như là bóp chết một con kiến mà thôi. Nhưng thật ra Diệp sư đệ lần này không cần đại phá tiền tài, cũng đừng quên việc đã nói trước đây nhé!" Ngô sư huynh đột nhiên chuyển sang đề tài khác.
"Ta sẽ không quên đâu, Hợp khí đan này khi xuất lò sẽ phân cho ngươi một nửa. Khụ! Nói thật, nếu không phải để hỗ trợ cho quá trình Trúc Cơ của cháu ta, cũng cần phải có một lượng đan dược trân quý để hỗ trợ, ta còn thật sẽ không làm mặt dày đi làm trò đó với hậu bối như vậy đâu!" Diệp tính lão giả khẽ lắc lắc đầu, bộ dáng khó giữ được sự chính trực.
Ngô Tính lão giả nghe nói thế, lại mỉm cười không nói, trong lòng vạn phần đắc ý thầm nghĩ:
"Vị Diệp sư đệ này nếu đã làm ra chuyện này, vậy coi như là đã rơi vào sự khống chế của mình, sau này trong khi nghị sự, không phải là phải nghiêng về phía mình sao".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.