Chương trước
Chương sau
"Sao thế?" Tiến Tiễn cảm thấy kì quái liền hỏi, nhưng hắn rất tính nhiệm Trầm Tam, liền vô ý thức dừng lại.
"Vừa rồi kẻ bưng thức ăn lên không phải là ngươi, hắn đâu rồi?" Trầm Tam không để ý đến sự nghi hoặc của gã mập, ngược lại còn từ từ đặt tay lên túi đựng đao bên hông, nhìn chằm chằm vào gã sai vặt lạnh lùng hỏi.
"Bởi vì khách nhân đông quá, Lí Nhị vừa mới chạy ra ngoài, tiểu nhân đến đây thay thế hắn. Đại gia, có việc gì không?" Gã sai vặt bị Trầm Tam nhìn chằm chằm, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, kinh hoàng thất thố trả lời.
Nhìn thấy biểu hiện của người này thần sắc của Trầm Tam có phần hòa hoãn lại, bất quá dường như hắn vẫn chưa yên tâm, quay đầu sang tiểu Kim Chi đang ngồi trong lòng Trầm Trọng Sơn hỏi:
"Kim cô nương, cô biết người này không? Hắn là người của Tiêu Tương viện sao?"
"Người này.?" Vị cô nương Kim Chi này, vẻ mặt lộ ra nét khó xử, cuối cùng có chút xấu hổ nói:
"Không dám dối gạt Trầm gia, người này thoạt nhìn rất quen mắt, nhưng mà Tiêu Tương viện chúng ta, từ trên xuống dưới mấy trăm nhân khẩu ta cũng chưa thấy qua người này, nhưng đó cũng không phải chuyện gì lạ".
"Ha ha! Tiểu Tam, ngươi làm thế không phải là làm khó Kim Chi cô nương sao? Làm thế nào một đại mĩ nhân lại nhận biết được một tên hạ nhân đây? Chẳng lẽ ngươi cho rằng đây là sát thủ bên ngoài trà trộn vào sao?" Trầm Trọng Sơn cúi đầu xuống ngực diễm nữ hít một hơi dài, dửng dưng nói.
"Đại ca, chúng ta kiếm cơm bằng ngọn đao, cẩn thận một chút vẫn hơn!" Sắc mặt Trầm Tam không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào gã sai vặt.
"Hắc hắc, người này cước bộ yếu ớt, hai mắt vô thần, vừa nhìn đã biết ngay là người không có võ công. Nếu như vẫn còn lo lắng, ta có một biện pháp để kiểm tra thật giả cho mọi người cùng yên tâm" Độc tú tài Phạm Tự đột nhiên cười lạnh vài tiếng, âm âm nói.
Hắn luôn bất mãn với việc Trầm Tam gia nhập Tứ Bình bang sau mình nhưng lại được Trầm Trọng Sơn tín nhiệm, luôn tự cho rằng mình là người túc trí đa mưu nhất Tứ Bình bang, lần này hắn muốn cho Trầm Tam mất mặt một chút.
"Hả, có phương pháp? Phạm lão đệ thử một lần xem" Trầm Trọng Sơn mặc dù mặt ngoài nói hào khí vạn phần nhưng kỳ thật lại rất quý cái mạng nhỏ của mình, bởi vậy lập tức đổi giọng, đồng ý để cho Phạm Tự thử một lần.
"Người này đương nhiên không biết võ công, không thể gây khó khăn cho chúng ta, có chăng đã động thủ động cước vào rượu và thức ăn. Cho nên chúng ta bắt hắn ăn uống thử rượu thịt, mỗi thứ một miếng, như vậy chẳng phải rõ ràng sao!" Độc tú tài tin tưởng nói.
"Phạm huynh! Ý kiến hay! Tiểu tử, trước tiên ngươi hãy uống ngụm rượu này cho đại gia, rồi cũng nếm thử chút rau này đi. Nếu ngươi có chút chần chừ, đại gia lập tức cắt đầu ngươi xuống." Hắc bàn tử Tiễn Tiến vỗ tay mừng rỡ, sau đó trừng mắt nhìn gã sai vặt, lớn tiếng quát tháo.
Gã áo đen Trầm Tam vừa nghe Phạm Tự nói như vậy, biết rằng đó là phương pháp chính xác, cũng không mở miệng biện bác, thờ ở lạnh nhạt đứng lên.
Về phần Trầm Trọng Sơn và tiểu Kim Chi trong lòng cũng không có ý kiến gì cả.
Vì thế gã sai vặt dưới sự giám sát của mấy người, vẻ mặt nghiêm trọng, phân biệt uống một chén rượu, nuốt vài miếng rau vào bụng.
Chứng kiến người này sau khi uống rượu, ăn thức ăn vẫn bình yên vô sự, trên mặt Phạm Tự lộ ra vẻ đắc ý, hắn quay quay về phái Trầm Tam thâm ý nói: "Xem ra Trầm lão đệ cẩn thận thái quá rồi, người này thật sự là một gã hạ nhân mà thôi, lần sau ngàn vạn lần đứng để mọi người mất tửu hứng!" Nói xong, hắn gắp rau bỏ vào miệng, thản nhiên nhai nuốt.
"Hừ" Trầm Tam hừ một tiếng, cũng không để ý đến những lời chỉ dâu mắng hòe của Phạm Tự, nhưng cả người cũng buông lỏng về lại chỗ ngồi.
"Ha ha! Không có việc gì cả! Thì ra là hiểu lầm thôi!" Trầm Trọng Sơn đương nhiên biết hai thuộc hạ của mình bất hòa, bất quá lúc này hắn đang vui vẻ, nên ra vẻ hào sảng "Ha ha" cười nói.
"Nếu chỉ là hiểu lầm, ngươi có thể lui xuống, ít bạc này xem như thưởng cho ngươi!" Trầm Trọng Sơn đưa ra hai lượng bạc thưởng cho gã sai vặt.
"Tạ… tạ đại gia, vậy tiểu nhân xin phép cáo lui!" Gã sai vặt vừa thấy bạc liền mừng rỡ, hoan hỉ lui ra ngoài, cũng thuật tay đóng cửa phòng lại.
"Ai da! Trầm gia ra tay thật là hào phóng, sau này đối với Kim Chi cũng không được hẹp hòi đấy!" Trong phòng truyền ra tiếng nũng nịu của tiểu Kim Chi.
"Đương nhiên tiểu mĩ nhân, ngươi chính là bảo bối trong lòng ta mà! Chỉ cần ngươi đối tốt với đại gia, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi! Nào, các huynh đệ! Cùng ta cạn một chén, hôm nay không say không về!" Thanh âm của Trầm Trọng Sơn vang ra khỏi phòng, ngoài cửa phòng gã thanh niên nghe được rất rõ ràng.
Gã thanh niên ngoài cửa đột nhiên cười lạnh, cũng không lập tức rời đi, mà lặng lẽ vòng ra mái hiên biên cạnh, giống như u linh mà đứng bất động, tựa hồ như đang đợi gì đó.
Ước chừng thời gian khoảng một chén trà, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu hoảng sợ: "Có độc! Trong rượu và thức ăn này có độc, ta trúng độc rồi!" Vừa dứt lời, người này quỷ dị cười to hai tiếng, rồi thanh âm im bặt. Nghe giọng nói đúng là gã hắc bàn tử Tiễn Tiến.
"Lũ khốn khiếp! Các ngươi dám âm mưu hại bổn bang chủ, ta sẽ lấy mạng các ngươi!" Trầm Trọng Sơn hoảng sợ thét lên, nhưng cũng đã quá muộn, không tự chủ được cười khan hai tiếng, sau đó cũng mất mạng ngã lăn ra đất.
"Độc tú tài" Phạm Tự cùng Trầm Tam sợ hãi nhìn nhau, cả hai đồng thanh nói:
"Gã sai vặt kia, là hắn hạ độc".
"Vậy chắc chắn hắn có giải dược!"
Hai người lập tức như bị lửa đốt, đấy hai người con gái bên cạnh ra, hướng ra ngoài cửa vọt tới.
Nhưng đáng tiếc là vừa đến cửa phòng, bọn họ đột nhiên "ha ha" hai tiếng, từ từ ngã xuống đất.
"Xem ra tên hắc bàn tử ăn nhiều nhất, cho nên độc tính phát tác sớm nhất! Về phần Trầm Trọng Sơn ăn cũng không ít nên là người thứ hai. Về phần gã áo đen và tên nho sinh ăn ít hơn nhiều, nhưng "Tiêu Hồn Tán" của ta độc tính vô cùng mãnh liệt, cho dù chỉ nuốt một giọt, sẽ chết chắc không thể nghi ngờ" Gã thanh niên thản nhiên suy tính, sau khi đợi một hồi mới đẩy cửa phòng đi vào.
Chỉ thấy trong phòng không còn một ai sống sót, ngay cả tiểu Kim Chi cùng ba nữ tử bồi rượu cũng đã khí tuyệt thân vong.
Hàn Lập cẩn thận dò xét một hồi, xác định trong phòng không còn ai sống sót, mới nhẹ nhàng rời khỏi.
"Sau khi tin tứ Trầm Trọng Sơn bị đầu độc chết truyền ra ngoài, mọi người sẽ nghĩ rằng là do kẻ thù trong giang hồ giết, không có bất cứ phiền toái gì cho ta" Hàn Lập ung dung đi trên đường, thầm nghĩ.
"Thanh Linh tán này thật sự hữu dụng, chỉ cần ban đầu nuốt vào một viên, chẳng những có thể phòng được bách độc, mà ngay cả các loại mê hương cũng có tác dụng, lần trước cũng dựa vào cái này mà trêu chọc đám người Nghiêm thị" Hắn có cười cười có chút cổ quái, không nhịn được sờ vào bình chứa "Thanh Linh tán" trong áo.
Hàn Lập đi trên con đường vắng vẻ về khách sạn, vừa về đến phòng liền nằm ngay lên giường, liền chìm vào giấc ngủ.
Đây là một thói quen vô thức của Hàn Lập, mỗi lần liên quan đến một sự việc quan trọng, hắn đặc biệt phải ngủ, có thể trong giấc ngủ mà thả lỏng một cách tốt nhất tinh thần và thân thể đang mệt mỏi.
Khi Hàn Lập ngủ được một lúc, người của Tiêu Tương viên rốt cục cũng phát hiện ra Trầm Trọng Sơn và ba vị hộ pháp đã chết, bởi vậy tin tức nhanh chóng truyền đến Tứ Bình bang, ngay lập tức khiến cho rất nhiều người động tâm.
Không một ai muốn tra xét nguyên nhân cái chết của Trầm Trọng Sơn, bởi vì tại Gia Nguyên thành, cá lớn nuốt cá bé là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Trầm Trọng Sơn cũng sát hại bang chủ tiền nhiệm mà lên được vị trí này. Bởi vậy, các đầu mục lớn nhỏ trong Tứ Bình bang, chỉ quan tâm cái ghế bang chủ sẽ do ai đứng ra đảm nhiệm.
Vì tại đây không có người đứng ra ứng cử, lại trong tình huống không ai phục ai, một hồi tranh đoạt địa vị bang chủ diễn ra, rốt cuộc trong nội bộ Tứ Bình bang cũng bạo loạn.
Kết quả buổi sáng ngày thứ hai, một nhân vật tầng dưới, từ đám bang chúng phổ thông mà nổi lên, kinh ngạc phát hiện, cả Tứ Bình bang dĩ nhiên ngạc nhiên nhìn không chớp mắt tiểu đầu mục Tôn Nhị cẩu này.
Gả Tôn Nhị Cẩu này trong một buổi tối đã giết sạch các nhân vật cao tầng phản đối hắn, dưới tình huống không ai dám đứng ra ngăn cản, thuận lợi leo lên vị trí bang chủ Tứ Bình bang, hơn nữa trong ngày thứ hai hắn phát thiếp mời cho các bang hội khác phía Tây thành, xác nhận hắn thực sự kế thừa vị trí bang chủ.
Mà người đứng sau tạo nên sự kiện này là Hàn Lập, sau khi ăn no ngủ kĩ, giờ đã có mặt tại Mặc phủ, nhưng là ở trong một tiểu lâu khác, trước mặt vẫn là Nghiêm thị cùng các vị phu nhân xinh đẹp. Chỉ là phía sau các nàng, còn có ba vị mĩ nữ tiếng lành đồn xa tại Gia Nguyên thành - Mặc thị tam kiều.
Mặc Ngọc Châu cùng Mặc Thải Hoàn, Hàn Lập đã từng gặp qua, bởi vậy ánh mắt hắn tập trung về phía nghĩa nữ của Mặc đại phu - Mặc Phượng Vũ.
Mặc Phượng Vũ là một mỹ nữ mặc áo vàng có khuôn mặt trái xoan, nhìn qua khoảng 16-17 tuổi, cả người tú khí phi thường, làm cho Hàn Lập có cảm giác nàng rất xinh xắn đáng yêu.
Lúc này Mặc Phượng Vũ bị Hàn Lập nhìn chằm chằm, có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, lộ ra cái cổ thon thả trắng muốt nhẵn nhụi, làm cho Hàn Lập không khỏi âm thầm nuốt nước bọt vài cái.
"Hàn công tử, không nên sau mê ngắm Phương Vũ nhà ta như thế chứ! Phượng Vũ nhà ta da mặt rất mỏng! Chúng ta có tiếp tục chủ đề hôm qua không nào!" Tam phu nhân cười hồ mị, õng ẹo nói với Hàn Lập
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.