Chương trước
Chương sau
"Xong rồi hả?" Vừa nhìn thấy Hàn Lập từ trong phòng đi ra, Lệ Phi Vũ lập tức thúc giục.
Hàn Lập cũng không cho Lệ Phi Vũ chút thể diện, trừng mắt nhìn đối phương một cái, sau đó đi tới một gian phòng tương đối nhỏ ở trước mặt, đứng cách cửa phòng đang đóng chặt, lạnh lùng nói:
"Khúc Hồn, ra đi, tối nay có việc dung đến ngươi rồi."
Lời Hàn Lập còn chưa dứt, "soạt" một tiếng, cửa phòng làm bằng gỗ tựa như làm bằng giấy hồ, bị người ta đụng cho nát bấy, sau đó trong đám vụn gỗ đang bay khắp nơi, một thân hình to lớn chậm rãi bước ra.
Hai mắt Lệ Phi Vũ có chút đăm đăm, hắn nhìn người có khí thế như yêu ma ở trước mắt, cự hán đầu lại đội mũ che kín hết cả diện mục, sợ run cả người.
Cự hán lặng yên không lên tiếng, tự mình bước đến phía sau lưng Hàn Lập.
"Đi thôi!" Hàn Lập mỉm cười nói, lần này tới phiên gã thúc giục Lệ Phi Vũ đang đứng như thằng ngốc.
"Nga!" Lệ Phi Vũ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Hắn dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn Hàn Lập, rồi lại nhìn cự hán, sau đó ngậm chặt miệng, một tiếng cũng không phát, dẫn đầu hướng ra ngoài cốc mà đi.
Hàn Lập nhìn theo bóng lưng của Lệ Phi Vũ, khẽ mỉm cười, sau đó đi nhanh vài bước, đuổi theo đối phương. Cự hán Khúc Hồn bắt chước cũng gấp rút theo sau gã, nửa bước không rời.
Hàn Lập đối với sự hiểu biết của Lệ Phi Vũ rất là hài lòng, chính nhờ hai người cùng tôn trọng việc riêng tư của nhau, bọn họ mới có thể kết thành quan hệ bạn tốt đến như thế.
Tốc độ đi của mấy người đều rất nhanh, nháy mắt liền đến gần cốc khẩu, lúc Lệ Phi Vũ nhấc chân định tiến vào rừng cây, Hàn Lập đột nhiên vươn tay phải, tóm lấy đầu vai của hắn, khiến cho hắn không thể tiến vào trong.
"Làm gì thế?" Lệ Phi Vũ không hiểu gì lên tiếng hỏi, còn hàm chứa vài phần bất mãn. Nên biết, hắn hiện tại đang rất nóng lòng.
"Có người đang tới, mà không chỉ là một người." Hàn Lâp thản nhiên nói.
Lệ Phi Vũ có chút kinh ngạc, lập tức ngưng thần lắng nghe, nhưng qua một lúc lâu, không nghe thấy được gì cả.
Hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hàn Lập một cái, nhưng đối phương vẫn mang bộ dáng thong dong không vội, không hề giải thích gì cho hắn cả.
"Ngươi ……" Lệ Phi Vũ vừa mới mở miệng một cái, Hàn Lập đột nhiên lấy một ngón tay, đặt lên trên miệng, ý bảo hắn ngừng nói.
Lệ Phi Vũ nhíu mày, tuy có chút không tình nguyện, nhưng vẫn theo thói quen, nghe theo ý của đối phương, không tiếp tục nói nữa.
Lần này không quá lâu, thần sắc Lệ Phi Vũ cũng trở nên ngưng trọng, hắn quay đầu lại, có chút ngạc nhiên nhìn về phía Hàn Lập, bởi vì hắn cuối cùng nghe thấy có rất nhiều tiếng bước chân đồng thời vang lên phía ngoài cốc, còn thấy bóng dáng của rất nhiều người.
"Tôn chấp pháp! Khu rừng này có một cái chuông to, còn có một con đường, xem ra đây chính là Thần thủ cốc mà phó lệnh chủ đã nói." Một thanh âm thô tráng từ bên trong rừng truyền tới.
"Ân, dựa theo những gì bản đồ nói, và dựa vào cái chuông to, nơi này không sai rồi. Các ngươi phải nhớ kĩ cho ta, lệnh chủ đã hạ tử lệnh, chỉ được phép bắt sống thần y trong cốc, ai cũng không được làm hại đối phương, không thì sẽ theo bang quy xử lý. Hiểu rõ chưa?" Một giọng nói khác có chút bén nhọn, tựa như tiếng gà trống gáy hạ lệnh.
"Vâng"
"Vâng"
Một loạt âm thanh tuân mệnh lien tiếp vang lên, từ giọng nói kia mà phán đoán, xem chừng có hơn mười mấy người, hơn nữa mỗi người trung khí không yếu, tựa hồ trong người đều có công phu không tệ.
"Trừ một vị Lam y chấp pháp ra, còn lại đều là tinh anh bang chúng của Dã lang bang. Lam y chấp pháp tương đương với hộ pháp bản môn, tinh anh bang chúng giống với đệ tử nội đường của chúng ta." Lệ Phi Vũ hạ thấp giọng, gần tới bên cạnh người Hàn Lập, khe khẽ giải thích.
Lệ Phi Vũ biết, người bạn tốt này của mình luôn không quan tâm tới tình huống đối đầu của bản môn, cho nên cũng không cần hỏi gã vì sao có thể sớm nghe thấy tiếng bước chân, ngược lại trực tiếp giảng giải thân phận của địch nhân, muốn cho đối phương biết được mà tính toán, đừng ngơ ngáo vô ý.
Hàn Lập vừa nghe, liền hiểu rõ dụng ý của Lệ Phi Vũ, gã cười nhẹ một lát, không nói gì, nhưng nhìn vào ánh mắt, tựa như không them để ý.
Lệ Phi Vũ có chút nóng nảy.
"Dựa vào thể lực lúc này của ta, một mình vẫn đối phó được với Lam y chấp pháp kia, nhưng nếu có thêm địch nhân khác, thì chắc chắn không phải là đối thủ. Ta biết ngươi có nhiều chủ ý xấu xa, có phương pháp nào rồi thì nhanh nói ra! Bằng không, không còn kịp nữa rồi." Lần nói chuyện này của Lệ Phi Vũ vừa nhẹ vừa nhanh, cực kì dồn dập. Bởi vì đám người kia đã đi vào trong rừng, bắt đầu đi tới chỗ dừng chân của mấy người bọn Hàn Lập.
"Hay là chúng ta tránh né một chút, tạm lánh xa mũi nhọn của đối phương?"
Lệ Phi Vũ nói ra một chủ ý không tệ, nhưng đáng tiếc là Hàn Lập không sử dụng chủ ý đó.
"Khúc Hồn, ngoại trừ người mặc y phục màu lam kia sống sót, đem tất cả những người khác ở trong rừng, đều giết hết." Hàn Lập đột nhiên quay đầu, lạnh như băng ra lệnh cho cự hán.
"Cái gì?" Lệ Phi Vũ nghe câu đó xong, có chút ngạc nhiên.
Nhưng không chờ hắn có phản ứng, cự hán sau lưng Hàn Lập đã hóa thành một cỗ cuồng phong, mãnh liệt xông vào trong rừng, sau đó trong đám cây đen sì, lập tức truyền lại những tiếng kinh hô và thảm thiết của bọn người Dã lang bang.
"ai da!"
"A!"
"Là ai?"
"Không tốt, có người đánh lén."
"Đây …… đây là quái vật gì vậy! A …… "
"Chạy mau! A!"
Nhừng tiếng kêu kinh ngạc và thảm thiết ở trong rừng, trong nháy mắt vang lên, nhưng tiếng kêu dần dần thưa thớt, thậm chí không quá lâu, liền yên tĩnh hoàn toàn.
Lệ Phi Vũ nhìn chằm chằm về phía rừng cây, hắn lúc này, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.