Quỷ Vu nói: "Cây khô này luyện chế bằng Dương Sí Mộc, nhìn bên ngoài đen như từng bị lửa đốt, thật ra là bên trong sinh ra Thần Diễm, tự mình thiêu đốt bản thân. Nếu đạo hữu có đồ vật tương khắc chí âm, có thể tạm thời áp chế nó, ta sẽ thoát thân ngay."
Hàn Lập lại hỏi: "Ồ, còn Tỏa Hồn Hạp nên phá như thế nào?"
Quỷ Vu cười khổ đáp: "Vật này vốn phòng ngừa hồn phách ta chạy tứ tán, dùng để thu thập luyện hóa tàn hồn của ta, sau khi ta bỏ ra một cái giá rất đắt mới cải tạo nó chút ít, biến nó thành pháp khí giấu hồn. Bây giờ nó tương liên với thần hồn của ta, tùy tiện mở ra, chỉ sợ sợi tàn hồn này chịu đựng không nổi vài lần trêu chọc của âm phong, sẽ tan thành mây khói."
Hàn Lập vừa cười vừa nói: "Vậy cũng dễ thôi, Đề Hồn, ngươi thu hồi Tán Hồn Sa trước."
Đề Hồn nghe vậy, tiện tay vẫy một cái, mảng cát vàng bao bọc gốc cây khô kia lập tức bay ngược lại, quay về xoay quanh trong lòng bàn tay nàng rồi thu nó vào trong cơ thể.
Hàn Lập nhìn xong cười nói: "Vốn nói sẽ bồi thường ngươi, mãi vẫn không thực hiện, hôm nay lại vừa vặn có cơ hội."
Quỷ Vu không hiểu, không biết lời Hàn Lập là nói cho ai nghe.
Kết quả lão thấy ánh bạc lóe lên trên đầu vai Hàn Lập, một ngân diễm tiểu nhân từ đó nhảy ra ngoài, mặt mũi đầy vẻ vui sướng xoa xoa đôi bàn tay, nhảy xuống cây khô màu đen, ôm lấy nó như bạch tuộc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-chi-tien-gioi-thien-pham-nhan-tu-tien-2/1462277/chuong-1285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.