Sau một lát, Đề Hồn nhíu mày lại, tinh ti màu máu bay ngược trở về, thu vào trong con mắt nằm dọc.
Tàn hồn Khê Đường trưởng lão lập tức lóe lên huyết quang, triệt để tiêu tán ra.
"Thế nào?" Tiểu Bạch hiếu kỳ, lập tức hỏi.
"Gia hỏa này tự bạo lúc còn lưu lại một tay, trong thần hồn phần lớn ký ức đã tự tiêu tán, ký ức còn lại cũng đã hỏng không được đầy đủ, bất quá liên quan đến Khúc Lân vẫn còn rõ ràng. Lại nói, bọn hắn cũng không phải nhằm vào mỗi Khúc Lân." Đề Hồn nhíu mày nói ra.
"Là ý gì?" Hàn Lập hỏi.
"Căn cứ trí nhớ của hắn, Thiên Đình tựa hồ đang sưu bắt một số tu sĩ có thân phụ lực lượng pháp tắc đặc thù, chân thân Khúc Lân chính là Phệ Kim Tiên, tu luyện Thôn Phệ Pháp Tắc hiếm thấy, cho nên mới bị bọn chúng để mắt tới." Bản dịch được dịch duy nhất tại Bạchh ngọc sách. Đề Hồn nói như thế.
"Chúng bắt những tu sĩ này làm gì?" Hàn Lập hỏi.
"Nội dung trong trí nhớ vị Khê Đường trưởng lão này không liên quan tới việc này, ta đoán là hơn phân nửa hắn cũng không biết, hẳn là chỉ phụng mệnh làm việc thôi." Đề Hồn nói ra.
Hàn Lập nghe vậy, mặt lộ vẻ do dự.
Cổ tay Đề Hồn chuyển một cái, trong lòng bàn tay nhiều ra một vòng tay trữ vật màu đen, sau khi luyện hóa nó, tìm kiếm bên trong.
"Hắc hắc, còn không phải về tới tay ta." Không bao lâu, Đề Hồn lấy từ trong vòng tay trữ vật kia ra cây quỷ địch màu đen,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-chi-tien-gioi-thien-pham-nhan-tu-tien-2/1462198/chuong-1206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.