Phát hiện Hàn Lập có điểm xuất thần, Ngân Giác Cự Tê tranh thủ giãy dụa thân mình một chút.
Ánh mắt Hàn Lập chợt đanh lại. Hắn nhẹ nhàng giơ chân đạp xuống, một luồng man lực như Thái Sơn áp đỉnh lập tức khiến thân hình Ngân Giác Cự Tê lún sâu xuống đất thêm vài phần.
"Tuy ta đã nói không giết ngươi, nhưng ngươi cũng nên biết tiếc mạng…" Ngữ khí Hàn Lập bình thản mà lại vô cùng lạnh lùng.
Thân thể Cự Tê run lên một chập, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
"Ấu thú có huyết mạch Viễn Cổ Chân Linh Vương kia thuộc chủng tộc nào, có thần thông gì?" Hàn Lập lên tiếng.
"Ta không biết." Ngân Giác Cự Tê không hề do dự nói.
"Quả nhiên nên trực tiếp sưu hồn mới phải." Hàn Lập cả giận nhíu mày.
"Ta thật sự không biết. Ấu thú rơi vào trạng thái phong cấm ngủ say tựa như đã hóa thạch vậy. Thân thể nó không hề có chút ba động khí tức nào. Ta căn bản không thể xác định được chủng tộc của nó." Ngân giác Cự Tê vội vã giải thích.
"Hừ! Nếu vậy thì ngươi làm sao biết nó sở hữu huyết mạch Chân Linh Vương?" Hàn Lập hừ lạnh một tiếng.
"Huyết mạch Viễn Cổ Chân Linh Bát Vương hoàn toàn khác với các chủng tộc còn lại trong Man Hoang này, trời sinh có năng lực áp chế đối với chúng tộc Man Hoang. Giống như đàn sói gặp Lang Vương vậy, trời sinh đã có ý niệm thần phục. Ngươi không phải là người tộc ta, tất nhiên sẽ không biết." Ngân giác Cự Tê lại đáp.
Thật ra, chuyện này Hàn Lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-chi-tien-gioi-thien-pham-nhan-tu-tien-2/1462147/chuong-1155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.