Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
"Hàn đạo hữu, ta có một chuyện không rõ, ngươi bây giờ đã là cái đinh trong mắt Thiên Đình, sao lại còn dám tiến đến Đại Kim Nguyên Tiên Vực?" Lam Nhan thấy cử động của Hàn Lập thực sự khó có thể lý giải, không khỏi hỏi.
"Sự tình ngươi không nghĩ tới, Thiên Đình cũng chưa chắc có thể nghĩ đến. Có câu nói này, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất." Hàn Lập cười trả lời.
Lam Nhan tự nhiên biết đây là cách từ chối khéo, biết đối phương không muốn nói rõ nguyên nhân thực sự, cũng thức thời không tiếp tục hỏi nữa.
Lúc này, Lợi Kỳ Mã bỗng nhiên chạy chậm đến, mở miệng nói ra:
"Tiểu tử, lần này cũng coi như cùng chung hoạn nạn, lão tổ ta nhìn ngươi thuận mắt, suy tính một chút, hay là có muốn đi cùng chúng ta về Man Hoang giới vực không?"
"Đa tạ đã thưởng thức, chỉ là ta còn có chút sự tình phải xử lý, không thể đồng hành cùng chư vị." Hàn Lập mỉm cười, ôm quyền nói.
"Tốt a! Thứ này cho ngươi, ngày sau có cần gì, cứ tới Man Hoang giới vực tìm ta." Lợi Kỳ Mã bỗng nhiên giương móng lên, một đạo quang mang tuyết trắng liền sáng lên phía trước, bay xuống trước người Hàn Lập.
Hàn Lập đưa tay nhận lấy xem xét, phát hiện là một khối lân phiến hình tròn lớn chừng bàn tay, đồng thể tuyết trắng sinh ra tầng tầng gợn nước, phía trên tràn đầy một loại khí tức Man Hoang hung hãn.
"Đa tạ." Hàn Lập hơi dò xét một chút, liền thu vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-chi-tien-gioi-thien-pham-nhan-tu-tien-2/1462128/chuong-1136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.