"Hắc hắc, thật không biết, chúng ta lần này tới cái nơi âm dương quỷ quái này, cũng không biết là phúc hay họa." Cận Lưu cười hắc hắc một tiếng, lời nói có chút tự giễu. "Là phúc hay họa tạm không bàn tới, cái địa phương quỷ quái này, càng lên tầng cao, lực lượng cấm cố càng tăng theo, làm cho người ta càng không thoải mái được." Phó cốc chủ nhíu mày nói. "Đi thôi, tên đã bắn thì không thu lại được, nếu đã đến nơi này rồi, liền tìm kiếm tới nơi cuối cùng của tòa tháp này, khỏi uổng công một chuyến tới đây." Tô An Thiến nói ra với thần sắc kiên định. Dứt lời, nàng liền dẫn đầu đi trước, ánh mắt Cận Lưu hơi nhíu lại, cũng vội vàng đi theo sau. Ánh mắt đám người Phó cốc chủ phức tạp, nhìn về cánh cửa đá lớn sau lưng, dường như có chút chần chờ. "Cấm chế ở trên cửa đá này không thua gì một tòa hộ tông đại trận của tông môn cỡ lớn, muốn phá giải tuyệt đối không phải là chuyện dễ. Hãy tìm đường khác thôi." Hàn Lập bước ngang tới bên cạnh Phó Cốc chủ, mở miệng nhắc nhở. Trong khi nói chuyện, hắn cũng bước tới khu kiến trúc màu đen kia. Đám người Phó cốc chủ thấy thế, sắc mặt biến đổi, sau khi do dự liên tục cũng đành bước theo. Mọi người một đường tiến về phía trước, càng tiến tới khu kiến trúc màu đen, liền cảm thấy Âm Sát Chi Khí ở xung quanh càng thêm dày đặc. Lúc mọi người đã tiến tới trước kiến trúc, thậm chí cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh trở nên rét buốt, từ lỗ mũi và miệng của vài tên tán tu Kim Tiên còn có từng đoàn khí trắng theo nhịp thở bay ra. Khi tiến tới gần khu kiến trúc màu đen, mọi người mới phát hiện đó là một tòa miếu cổ, cỏ hoang mọc um tùm. Cánh cửa miếu cổ vô cùng hoang tàn, chẳng những những kẽ tường gạch mọc đầy cỏ hoang, mà hai cánh cửa gỗ cũng mọc đầy rêu xanh, thậm chí hai đầu thú để gõ trên cánh cửa cũng bị màu xanh đồng hoen rỉ bao phủ, bị nghiêng lệch về một bên. Hàn Lập đứng ở bên ngoài cửa, ánh mắt dừng lại ở tấm biển treo ở trên cửa, thì thào nói khẽ: "Mười tám tầng..." Nhìn ba chữ ở trên tấm biển, sắc mặt mọi người đều trở nên cổ quái. "Tại sao là mười tám tầng, chúng ta không phải chỉ mới tiến vào tầng thứ ba sao? Làm sao đã tới tầng thứ mười tám?" Phó cốc chủ kinh nghi nói ra. "Không cần ngạc nhiên, có lẽ chỉ là danh tự của tòa miếu cổ này, gọi là 'Mười Tám Tầng' mà thôi." Cận Lưu không quan tâm, nói. "Quỷ khí trong này thật nồng đậm, chỉ sợ không phải là nơi hiền lành gì, ta xem hay là chúng ta không nên đi vào." Một gã tán tu Kim Tiên với thần sắc sợ hãi, run giọng nói ra. Gã vừa dứt lời, "két...". Một thanh âm vang lên, hai cánh cửa của tòa miếu cổ vậy mà tự động mở ra. Mọi người chần chờ trong giây lát, thấy bên trong cánh cửa không có thêm động tĩnh gì, không khỏi hai mặt nhìn nhau mà không biết làm sao. Cận Lưu và Tô An Thiến liếc nhìn nhau, cùng nhẹ gật đầu, dẫn đầu tiến vào phía trong cửa. Hàn Lập nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng tiến vào theo. Trong lòng đám người phó cốc chủ nặng nề, cũng chỉ có thể kiên trì theo vào cùng. Khi mọi người đi vào bên trong miếu cổ, sau lưng lại là một tiếng "két..." kéo dài khó nghe, tiếng vang truyền tới, cánh cửa đã tự đóng lại. Hàn lập quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai luồng ma trơi màu u lục từ phía sau cửa nhẹ nhàng bay ra, thong dong vượt qua mọi người tiến lên phía trước, như là hai chiếc đèn lồng dẫn mọi người tiến lên phía trước vậy. Tất cả mọi người bị một màn cổ quái diễn ra trước mắt này làm cho kinh ngạc, sau một hồi lâu chần chờ, mới theo hai luồng ma trơi kia cùng tiến vào sâu bên trong tòa miếu cổ. Phía sau cánh cửa là một quảng trường có diện tính không quá nhỏ, Hàn Lập đi lên liền có cảm giác mặt đất dưới chân không bằng phẳng, thỉnh thoảng vang lên âm thanh "xoẹt xoẹt.." rất nhỏ. Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện mặt đất ở phía dưới quảng trường này có màu trắng, nhưng mà không phải là đá trắng rải lên trên, mà là dùng đoạn đoạn xương vỡ màu trắng trải lên thành. Mặt đất gập ghềnh thì không nói, thỉnh thoảng dưới đất lại bay ra lốm đốm ma trơi màu xanh lục. Mọi người cẩn thận đi lên, cũng may trên đường đi không có dị thường, rất nhanh đi tới Thiên Vương Điện. Bên trong Thiên Vương Điện, đứng lặng ở đó hai pho tượng Thiên Vương cao lớn khoảng hơn mười trượng, có thể so với một ngôi nhà. Cả hai đều mặc bộ giáp màu vàng rách nát, một tay nắm lấy một cây Hàng Ma Xử, còn tay kia cầm một cái đầu lâu người máu tươi đầm đìa. Khuôn mặt của hai pho tượng này hung tợn, khác xa với khuôn mặt Thiên Vương ở trong chùa miếu, rõ ràng là hình tượng ác quỷ. Sau khi đi qua Thiên Vương Điện, mọi người lại đi tới quảng trường có diện tích lớn. Chỗ quảng trường này hai bên đều xây chín tòa đài cao, bên trên có bóng người uốn éo, không ngừng có thanh âm thê lương thảm thiết truyền đến. Hàn Lập nhăn mày lại, nhìn về phía trên bên trái của đài cao thứ nhất, chỉ thấy trên đó có một con ác quỷ toàn thân màu da xanh tím, trong tay cầm một cái kìm sắt màu đen, đang khua khoắng vào bên trong miệng của lão bà mắt trắng, tóc hoa râm, kẹp lấy đầu lưỡi của mụ kéo ra ngoài. Mặt mũi bà lão tràn đầy thống khổ, lại không phát ra thanh âm nào, chỉ có thể phát ra được tiếng " Ô ô" trầm thấp. Phía trên bên phải của toà đài cao thứ nhất này, lại có một nữ tử dung mạo kiều diễm, chỉ là quần manh áo rách, bị trói lại nằm trên một cái giường đá, có hai tên ác quỷ tóc xanh đang cầm lấy chiếc kéo khổng lồ cắt rời từng miếng thịt trên cơ thể. Tiếng khóc nữ tử thê lương thảm thiết làm lòng người rúng động. Hàn Lập nhìn qua một lượt, liền thấy tất cả thảm cảnh ở trên từng tòa thạch đài. Một chỗ trong đó có một cột có tấm đá mài lớn do một Đại Lực Quỷ Vương điều khiển, bên trong nghiền nát xương cốt toàn bộ phần tay chân và thân người, chỉ có cái đầu là nguyên vẹn, đang không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết. Lại có một chỗ, có cái giá để nồi sắt cực lớn, phía dưới lửa cháy bùng bùng làm dầu trong nồi sôi ùng ục, bên cạnh có mấy tên ác quỷ kéo một người hoảng sợ cực độ, bỏ vào trong nồi, làm khói bốc khét lẹt và tiếng nổ vang bốn phía. .... Hàn Lập chau mày, cuối cùng minh bạch vì sao nơi này được gọi là "Mười Tám Tầng" rồi. Trong thế tục ở Nhân giới và Linh giới, có nghe đồn Minh Giới có mười tám tầng địa ngục, mà Hàn Lập từ nhỏ cũng nghe qua không ít, cho nên cảnh tượng ở trước mặt này cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào cả, chẳng qua nhiều thêm một chút nghi hoặc mà thôi. "Đây rốt cuộc là địa phương quỷ quái nào vậy?" Sắc mặt Phó cốc chủ ngưng trọng, lớn tiếng hỏi. Thanh âm của gã vừa dứt, trên bầu trời ở quảng trường phía trước, liền có một mảng ánh sáng màu đỏ sáng lên, mười thân ảnh từ trong không trung chậm trãi hạ xuống. Hàn Lập tập trung nhìn vào, liền thấy là mười tên đang mặc quan bào màu đỏ tươi, bên eo quỷ vật còn thắt đai lưng kim ngọc. Những quỷ vật này hoặc là đầu bò sừng nhọn, hoặc mặt ngựa râu dài, hoặc xấu xí kinh khủng... Nguyên một đám dữ tợn cổ quái, lại không có hình người, chỉ có ở chính giữa đám đó có một gã thư sinh mặt trắng không râu, trước ngực còn cài một đóa hoa hồng, thoạt nhìn bộ dáng có vài phần giống với nho sinh đọc sách mới thi đỗ. "Đám các ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào, dám lúc này giả thần giả quỷ cố làm ra vẻ huyền bí vậy?" Ánh mắt Cận Lưu phát lạnh, mở miệng nổi giận quát nói. "Tội tù lớn mật, thấy Thập Điện Diêm Quân, lại không quỳ xuống nhận tội?" Tên nam tử mặt trắng dáng thư sinh, một tay chống nạnh, một tay chỉ về hướng mọi người trách mắng. Giọng nói gã lanh lảnh, lại phối hợp với động tác có phần âm nhu, lập tức phá vỡ hình tượng nho sinh, thoạt nhìn có vài phần hoạn quan bán nam bán nữ. "Mười tên quỷ tướng, tự xưng là Diêm La? Nực cười!" Tô An Thiến cười lạnh một tiếng, nói ra. "Hôm nay chính là các ngươi tự vào tầng luyện ngục thứ mười tám này, liền phán các ngươi chịu hình phạt Vô Gian, mơ tưởng lại vào luân hồi." Quỷ Tướng mặt trắng nổi giận quát một tiếng, phi thân lên trước. Chín người còn lại cùng gã nhẹ nhàng bay lên, quan bào màu đỏ trên người không gió tự căng phồng phất bay, "phần phật" rung động. Bọn chúng thanh thế một phương, hai bên liền có gió lạnh gào thét, một mảnh khói đen to lớn từ dưới mặt đất tuôn ra phóng tới, vô số khuôn mặt ác quỷ dữ tợn, trong tay cầm binh khí bạch cốt nhao nhao đánh tới mọi người phía trong quảng trường. Bởi vì số lượng ác quỷ quá nhiều, sau khi liên tiếp tuôn đến quảng trường bên này cũng đã nhập vào cùng một đoàn, giẫm đạp chen chúc lẫn nhau, tiếng quỷ khóc rống tru thật kinh thiên động địa. "Cái này... Thế nào lại có nhiều quỷ vật như vậy?" Phó cốc chủ nhíu mày nói. "Chẳng qua là chút âm vật bình thường, tiện tay là biến chúng thành tro bụi, chư vị chớ bối rối mà loạn trận tuyến, mau bày trận, dùng trận ngăn địch. Trước xử lý sạch sẽ đám tạp binh này, mười tên Quỷ Tướng kia thì do Thiên Thủy Tông chúng ta đối phó." Sắc mặt Cận Lưu như thường, cao giọng nói ra. Dứt lời, bàn tay gã vung lên, một tòa Bát Bảo Linh Lung Tháp huyền không xuất hiện, mặt ngoài tán phát ra từng trận ngân sắc bảo quang. Hàn Lập tập trung nhìn vào, liền thấy trên mặt tháp có từng trận không gian chấn động truyền ra, âm thầm trầm ngâm nói: "Không gian tiên khí .... khó mà có được, chỉ là xếp hạng không cao." Ngay sau đó, chỉ thấy cánh cổng tò vò ngay trên bảo tháp quang mang sáng lên liên tiếp, hơn mười bóng người từ trong đó bắn ra, thân hình xoay tròn rơi xuống đất, rồi khôi phục lại bình thường, hiện ra hơn mười tên đang mặc trang phục trưởng lão Thiên Thủy Tông. Một người cầm đầu trong đó có tu vi Thái Ất sơ kỳ, mọi người còn lại phần lớn đều có tu vi Kim Tiên hậu kỳ và Kim Tiên đỉnh phong. "Lỗ Khâu trưởng lão, nơi này Quỷ Tướng đông đúc, cần phiền mọi người giúp một tay, cho nên cũng không cần khách khí." Cận Lưu ôm quyền về phía hơn mười người này, nói ra. "Không sao, chúng ta tự nguyện tiến vào tháp Xá Thân chính là vì vào thời điểm mấu chốt, nguyện giúp các ngươi một tay, cho nên không cần khách khí." Trưởng lão râu tóc bạc trắng, thân hình gầy gò đứng đầu, khoát tay nói. Đám người Phó cốc chủ thấy vậy, tâm thần thoáng yên ổn vài phần, nguyên một đám tay cầm pháp bảo chuẩn bị ngăn địch. Rồi sau đó, Cận Lưu và Tô An Thiến nhìn nhau, dẫn theo hơn mười tên trưởng lão Thiên Thủy Tông phi thân lên, lao thẳng tới mười tên Quỷ Tướng áo bào màu đỏ tự xưng là Thập Điện Diêm La kia. "Mấy vị đạo hữu, mặc dù những âm sát quỷ vật này có tu vi không cao, nhưng số lượng lại quá nhiều, nếu phân tán lực lượng mà chém giết, sớm muộn chúng ta sẽ kiệt lực. Không bằng cùng chúng ta hợp lai thi triển Thanh Long Hỗn Nguyên Trận, có lẽ có thể chống đỡ được đến khi Thiên Thủy Tông chiến thắng trở lại." Sau khi đám người Thiên Thủy Tông rời khỏi, sắc mặt Phó cốc chủ ngưng tụ, mở miệng nói lớn. "Thanh Long Hỗn Nguyên Trận này là bí trận của Thanh Tác Cốc các ngươi, chúng ta lại chưa quen thuộc, sao lại có thể cùng nhau kết trận?" Một gã tán tu Kim Tiên mặt lộ vẻ bị làm khó, hỏi. "Mấu chốt để kết thành trận này chủ yếu là ở một kiện bảo vật, chư vị chỉ cần theo phương pháp ta nói mà làm là được, kết trận thì mười phần đơn giản." Phó cốc chủ dứt lời, liền truyền âm pháp quyết kết trận Thanh Long Hỗn Nguyên trận cho mọi người. Ngay sau đó, gã liền phất tay một cái, trong tay ném ra một khối ngọc quyết hình rồng, khẽ quát. "Kết trận." Gã vừa dứt lời, mấy người ngay lập tức liền hành động, dựa theo phương pháp mà gã đã nói vây thành một vòng tròn, đồng thời chân đạp theo bộ pháp, tay kết quyết pháp, trong miệng đều vang lên từng trận thanh âm ngâm tụng. Tuy Hàn Lập cũng đứng ở bên cạnh mấy người, nhưng lại không có bất cứ hành động nào. Mắt thấy đám quỷ vật như thủy triều tuôn đến, mọi người cũng không rảnh mà so đo với hắn, chẳng qua là trong nội tâm đều có thêm phần bực tức mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]