Dịch giả: Chưởng Thiên "Tốt, tốt lắm! Ách mỗ hôm nay rốt cuộc đại khai nhãn giới, chỉ là một gã tu sĩ Nhân tộc với hơn hai trăm huyền khiếu lại dám cuồng vọng ở trước mặt ta, nếu như ở bên ngoài trận pháp, ta chỉ dùng một ngón tay cũng đủ giết chết ngươi. Hiện tại, để Ách mỗ xem xem ngươi làm sao chiếm đoạt tận gốc trận pháp này!" Ách Quái nghe hàn Lập nói vậy, không những không giận mà lại cười rộ lên. Dứt lời lão lại tiếp tục bấm niệm pháp quyết, mãnh liệt điểm lên mi tâm của mình mấy cái, lập tức giữa hai lông mày hiện ra mấy đạo phù văn ấn ký cổ quái như lúc trước, huyết quang toàn thân lão chợt cuộn lên mãnh liệt như sóng lớn, huyết nhục lực lượng đang chảy ra chợt có một phần bị chia cắt, quay trở lại thân thể lão. Hàn Lập không để ý đến lời Ách Quái vừa nói, cước bộ vẫn từng bước từng bước vững vàng, hai tay liên tục biến hóa các loại thủ ấn, miệng lẩm nhẩm pháp quyết, khiến cho bên trong kén máu bắt đầu vũ động. Ngay sau đó, một luồng bạch quang tỏa ra từ phía kén máu, bề mặt nó lập tức xuất hiện sự rạn nứt, giống như là một đóa hoa đang nở rộ, cuối cùng hóa thành một đóa huyết liên chín tầng. Hai tay Hàn Lập vẫn tiếp tục kết ấn, đồng thời khoanh chân ngồi xuống, huyết liên dưới chân rực lên một màu đỏ tươi yêu dị, phát ra hấp lực vô cùng cường đại. Phần lực lượng huyết nhục vừa bị Ách Quái chia cắt lại bị hút trở về, ồ ạt trùng kích thân thể hắn, lực lượng này hóa thành hình dạng Giao Long cực kỳ hung hãn lao nhanh về phía Hàn Lập, đâm đầu trực tiếp vào huyết liên chín tầng. "A…" Hàn Lập ngửa mặt lên trời thét lớn, hai mắt trợn ngược, tĩnh mạch hai bên thái dương nổi lên như một đám giun xanh lè, nhận được lực lượng gấp bội cũng đồng nghĩa với việc sự thống khổ gia tăng thêm mấy lần. Đồng thời, huyết liên lóe lên những tia huyết quang dày đặc, như vô số Huyết Đao sắc bén đâm vào thân thể của hắn, tiếp tục tăng cường lực lượng đổ vào trong thân thể Hàn Lập. "Phanh" "Phanh" "Phanh"... Một loạt tiếng nổ vang lên không ngớt, toàn thân Hàn Lập lại có thêm bảy tám huyền khiếu sáng lên. Ách Quái biến sắc, cuối cùng đã ý thức được tình huống trước mắt nghiêm trọng hơn nhiều so với suy nghĩ của mình. Giờ phút này chẳng những toàn bộ huyết nhục lực lượng bên trong đại trận bắt đầu thông qua thân thể hắn chảy về phía Hàn Lập, mà ngay cả lực lượng tích lũy trong thể nội hắn bấy lâu nay cũng có dấu hiệu bị dẫn dắt ra ngoài. Lão cả giận, lập tức biến đổi pháp quyết, trong lòng bàn tay đột nhiên nứt ra hai cái lỗ lớn, máu tươi chảy ra như suối, nhuộm hai tay đỏ lòm. Lão dùng hai bàn tay đầm đìa máu tươi, áp xuống Ngũ Mang Tinh Đồ bên dưới, miệng rất nhanh ngâm tụng vài tiếng khẩu quyết. Chỉ thấy tinh đồ dưới chân lão tỏa ra hào quang chói mắt, hấp lực nó sinh ra đột nhiên mạnh mẽ bội phần, chia cắt đoàn lực lượng huyết nhục khổng lồ đang trùng kích thân thể Hàn Lập, bắt đầu hình thành xu thế giằng co với hắn. "Ách thành chủ, phải thừa nhận rằng bên ngoài trận ngươi vô cùng lợi hại, là Huyền tu mạnh nhất từ trước đến nay ta từng thấy! Có điều ngươi vẫn không minh bạch tình huống hiện tại của chính mình hay sao? Ta hiểu rõ đại trận này hơn ngươi, ở trong trận pháp này, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của ta." Hàn Lập mỉa mai, sau đó hít sâu một cái, biến đổi pháp quyết hai tay. Huyết liên chín tầng lại xuất hiện thêm rất nhiều phù văn cổ quái, hấp lực mà nó tỏa ra chợt tăng vọt gấp mấy lần. Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, Ngũ Mang Tinh Đồ dưới chân Ách Quái đã trực tiếp vỡ vụn ra. Lão hoàn toàn không thể kháng cự Hàn Lập, chỉ có thể mặc cho cỗ lực lượng lão đã thèm muốn không biết bao nhiêu năm bên trong Khấp Huyết Đại Trận kia cứ thế chảy về phía Hàn Lập. "Phốc… phốc… phốc… " Trên người Ách Quái phát ra những tiếng động rất nhỏ, hào quang lão tỏa ra bắt đầu trở nên hư nhược, lần lượt từng tinh điểm một bị dập tắt. Chỉ vỏn vẹn hơn mười hơi thở qua đi, thân thể lão chỉ còn lại hơn một ngàn chỗ huyền khiếu thực chất. Ngay sau đó, phần huyết nhục lực lượng mà lão cho rằng đã bị thu nạp hoàn toàn cũng bắt đầu thất thoát. Cứ đà này thì không bao lâu nữa, Ách Quái sẽ rơi vào cảnh ngộ của bốn người Tôn Đồ, triệt để trở một cái thành thông đạo trợ giúp Hàn Lập tinh lọc lực lượng huyết nhục. Trải qua một phen do dự, Ách Quái rốt cuộc cắn răng một cái, hai tay liên tục biến đổi ấn quyết, rời khỏi đỉnh đầu pho tượng. "Ách thành chủ chớ vội đi, Lệ mỗ vẫn còn cần ngươi lưu lại trong này thêm một lát." Hàn Lập cười hắc hắc, cũng đánh ra pháp quyết rất nhanh, tập trung về phía Ách Quái. Chỉ thấy tại vị trí Ngũ Mang Tinh Đồ dưới chân Ách Quái lúc trước đột nhiên phóng ra một mảng lớn huyết quang, trong đó xuất hiện một đóa huyết liên bảy cánh, giống như một đầu dị thú đang mở rộng cái miệng đầy máu hướng về phía Ách Quái cắn nuốt. Ánh mắt Ách Quái ngưng trọng, không tiếp tục bấm niệm pháp quyết nữa, mà hướng xuống tinh đồ bên dưới mãnh liệt giáng một quyền. Cánh tay dày đặc huyền khiếu của lão sáng rực lên, lập tức được bao phủ bởi một tầng hào quang màu trắng ẩn chứa lực lượng tinh thần khủng bố, truyền ra từng đợt từng đợt ba động cường đại. Một tiếng "Oanh" vang lên dữ dội. Nắm đấm Ách Quái va chạm với huyết liên làm cho pho tượng kịch liệt chấn động nhưng vẫn không sụp đổ, bạch quang chói mắt cùng huyết quang đồng thời nổ tung. Sóng khí cuồng bạo trùng trùng tỏa ra, đánh lên phía bên trong kết giới, làm toàn bộ đại trận rung chuyển không ngừng. Chứng kiến một màn này, cả đám người bên ngoài trận pháp đều lắp bắp kinh hãi. Ở phía trên, Tinh Đồ pháp trận của Hàn Lập cũng đồng dạng bị dư kình tác động, bắt đầu lung lay bất ổn, hắn vội vàng đánh ra pháp quyết, muốn ổn định lại đại trận. Lúc này, Ách Quái lần nữa bấm niệm pháp quyết, thủ chưởng liên tiếp đánh xuống tượng đá dị thú bên dưới lão. Chỉ thấy từ hai cánh sau lưng dị thú xuất ra hai luồng sáng trắng, một trái một phải, tạo thành một cái lỗ lớn trên kết giới đại trận, vừa đủ cho một người ra vào. Lỗ thủng này rất không ổn định, vừa mới xuất hiện đã lập tức bắt đầu co rút lại, tuy nhiên thân hình Ách Quái rất nhanh đã lóe lên, xuyên qua lỗ hổng thoát ra bên ngoài. Hơn nữa, tại thời điểm ly khai trận pháp, hai tay lão chợt vung lên, hai sợi xích bằng xương trắng hếu đột ngột bung ra từ trong tay áo, trong chớp mắt lao về phía hai pho tượng gần hắn nhất, bao vây lấy Tôn Đồ cùng Thần Dương bên trong kén máu. Không còn sức phản kháng, hai người bọn họ đều bị sợi xích kia đâm thủng bả vai, thân thể cũng bị lôi đi, trực tiếp thoát khỏi kén máu, hướng về phía lỗ thủng đang mau chóng khép lại trên huyết quang. Hàn Lập đang muốn ngăn cản, liền phát hiện thiếu mất ba người khiến Giao Long đỏ như máu kia sau khi xuyên qua Phù Kiên cùng Tần Nguyên liền lao thẳng đến hắn. Tại thời điểm Giao Long đánh lên huyết liên chín tầng, trái tim Hàn Lập như bị người ta giáng một quyền nặng nề, nhảy lên "thịch" một cái. Ngay sau đó, một luồng lực lượng cuồng bạo hơn xa trước đây bắt đầu công kích tứ chi bách hài của hắn, nếu ví tình cảnh lúc trước như đao bổ rìu đục, thì hiện tại không khác gì vạn kiếm xuyên tâm, lúc nào cũng có thể mất kiểm soát. Hàn Lập vội vàng thu liễm tâm thần, thôi động pháp quyết, muốn trấn áp cỗ lực lượng này. Ở bên ngoài, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi lỗ hổng trên kết giới khép lại, Ách Quái đã kịp mạnh mẽ đem Thần Dương cùng Tôn Đồ kéo ra ngoài, ném ở một bên trên mặt đất, hai người kia nằm sấp một đống như hai vũng bùn, không hề nhúc nhích. Mấy người Thạch Xuyên Không thấy thế, sắc mặt trở nên ngưng trọng, nhưng không một ai dám tiến lên. "Một tên tiểu tử còn chưa mở tới ba trăm huyền khiếu, bây giờ thiếu đi ba người chia sẻ lực lượng Huyết trận với ngươi, ta muốn nhìn xem tên tiểu tử ngươi còn chống đỡ được bao lâu? Chờ đến lúc ngươi bạo thể mà chết đi, hóa thành một phần lực lượng của Huyết trận này, toàn bộ sẽ lại dung nhập vào cơ thể ta, ngươi nghĩ xem có phải là có chút châm biếm hay không?” Ách Quái không nhìn đám người xung quanh lấy một cái, ánh mắt vẫn cứ chằm chằm hướng về Hàn Lập bên trong trận pháp, mỉa mai cười lạnh. Giờ phút này hai mắt Hàn Lập chỉ còn một màu đỏ máu, trong tai ù ù như có tiếng sấm nổ vang liên tục, căn bản không nghe được những lời này của lão. Hàn Lập thúc giục lực lượng tinh thần của bản thân đến cực hạn, dùng toàn lực khống chế cái Khấp Huyết đại trận, rốt cuộc khiến cho trận pháp một lần nữa ổn định, nhưng lực lượng huyết nhục ẩn chứa bên trong trận pháp cực kỳ cuồng bạo, thiếu mất sự tinh lọc của ba người, chỉ bằng thể phách của hắn hôm nay căn bản không đủ khả năng thừa nhận. "Phanh… phanh… phanh…" Trên thân Hàn Lập không ngừng phát ra những âm thanh bất thường, nơi ngực bụng lại có hơn mười huyền khiếu được đả thông, nhưng mà có chút quỷ dị là những huyền khiếu này mặc dù đã ngưng thực, nhưng ngoại trừ ánh sáng trắng mà chúng đang tỏa ra, tất cả đều le lói một tia huyết quang đỏ thẫm. Đồng thời, thân thể Hàn Lập bắt đầu bành trướng, không chỉ mình mẩy tứ chi lớn lên gấp đôi, ngay cả cái đầu cũng phình lên như quả bóng, như sắp nổ tung đến nơi. Trong đầu Hàn Lập căng ra đau nhức vô cùng, nếu không nhờ thần hồn cường đại, giờ phút này hắn đã triệt để mất đi ý thức. Chính vì còn bảo trì được một tia ý thức này, hắn mới biết đại nạn đang buông xuống đầu mình, thậm chí còn không trụ được mười mấy nhịp thở, chỉ cần hai ba nhịp thở nữa qua đi, thân thể của hắn sẽ bạo liệt nổ tung. "Không biết nếu giấu Nguyên Anh thần hồn vào trong tiểu bình, liệu có khả năng tồn tại hay không?" Vào khoảnh khắc cuối cùng, trong đầu Hàn Lập chợt nảy ra một ý tưởng cổ quái. Ở bên ngoài cách đó không xa, thần sắc Thạch Xuyên Không mười phần khó coi, hai mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Hàn Lập, Lục Hoa phu nhân ở một góc khác cũng lộ ra ánh mắt phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì. Chu Tử Thanh khẽ quay mặt đi, dường như không muốn chứng kiến cảnh Hàn Lập bạo thể mà chết. "Hắc hắc, tiểu tử cuồng vọng, ngươi đi chết đi!" Ách Quái đắc ý cười lớn, cao giọng quát lên. Lão vừa dứt lời, không biết vì duyên cớ nào mà cái viễn cảnh đẫm máu mọi người đang tưởng tượng lại không hề xuất hiện, thân hình đang bành trướng của Hàn Lập chợt bắt đầu co rút, mặc dù rất chậm rãi nhưng không bao lâu nữa sẽ khôi phục nguyên trạng. Hai tay Hàn Lập ôm đầu, miệng gầm gừ điên cuồng như dã thú, thoạt nhìn thống khổ vạn phần, nhưng ánh mắt rõ ràng đã có vài phần thanh tỉnh. Chỉ có mình hắn biết rõ trong bụng mình lúc này có một cái tiểu bình màu xanh sẫm đang đại triển thần uy, giống như một cái Thôn Thiên Cự Đái (*) liên tục hấp thu cỗ lực lượng cuồng bạo đang đổ vào cơ thể hắn. (*) cái túi lớn có thể chứa đựng cả bầu trời Mặc kệ lực lượng này tiến vào bao nhiêu, nó đều nuốt lấy tất cả mà không có chối từ. Vậy nên dị trạng thống khổ của Hàn Lập giờ phút này, đương nhiên là do hắn cố tình biểu diễn ra, để qua mặt mọi người mà thôi. Tuyệt đại bộ phận lực lượng huyết nhục do đại trận sinh ra đều đã bị Chưởng Thiên Bình hút lấy, hắn chỉ là đem một phần nhỏ tách ra, để cho chính bản thân mình hấp thụ. "Tại sao có thể như vậy, điều đó không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng chống đỡ lâu như vậy..." Ách Quái trông thấy thế, trên mặt lập tức tràn đầy kinh sợ cùng nghi ngờ, không kiềm chế được phải hét lên. Không chỉ riêng lão, ngay cả Thạch Xuyên Không vốn đã chuẩn bị chạy trốn, cũng bị đột biến này làm cho kinh ngạc không thôi. "Ồ, trên người tiểu tử này chẳng lẽ còn có cái gì cổ quái?" Lục Hoa phu nhân cũng nhịn không được phải sợ hãi than thở. "Ca Ca, chuyện này là sao?" Chu Tử Thanh nghi ngờ hỏi. Chu Tử Nguyên chỉ một mực nhíu mày, im lặng lắc đầu, ánh mắt tập trung trên người Ách Quái. Chỉ thấy thân ảnh Ách Quái lóe lên một cái, đột nhiên biến mất tại chỗ, rồi trong nháy mắt hiện ra đằng sau pho tượng chỗ Tần Nguyên. "Ta đang muốn nhìn xem, nếu không còn hai kẻ này áp trận, ngươi còn có thể gắng gượng hay không?" Khóe miệng Ách Quái nhếch lên, mặt lộ ra vẻ tàn khốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]