Dịch giả: Độc Hành
Chỉ thấy lục dịch hóa thành một hạt trong suốt như hạt ngọc lục châu, từ trên gân mạch bề mặt lá cây chậm rãi chảy xuống, cuối cùng hợp ở phía trên rễ cây rồi dần dần thẩm thấu vào trong đó.
Hàn Lập ngồi thẳng lên, thu hồi tiểu bình màu xanh, phiến lá vốn nghiêng về hướng hắn cũng theo thân thể Hàn Lập dời ra mà khôi phục nguyên trạng.
Cả gốc mầm cây xanh nhạt không biến hoá chút nào, chẳng qua khi gió nhẹ lướt qua, hai mảnh phiến lá hơi rung động, sau đó liền giống như trước không có gì xảy ra.
Hàn Lập cũng không vội, hai mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào đoạn mầm nhỏ này, ánh mắt hơi lập lòe bất định, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thời gian trôi qua từng chút, biểu lộ của Hàn Lập vẫn không thay đổi, thủy chung bảo trì vẻ tự nhiên kia.
Không biết qua bao lâu, thần sắc hắn hơi động một chút.
Chỉ thấy trên bề mặt lá cây đột nhiên loé lên hoa quang, sáng lên một mảnh đường vân cổ quái, tiếp theo dần dần lan tràn ra, trong chớp mắt hiện đầy cả mầm cây.
Đường vân cùng gân trên lá non cũng không giống nhau, chẳng qua thoạt nhìn lại có vài phần quen mắt.
Hàn Lập nhìn kỹ một lúc, bỗng nhiên vỗ tay một cái, trong miệng thì thào một tiếng: "Sao lại giống với Thời Gian Đạo Văn như vậy?"
Bất quá đường vân này chỉ duy trì mấy hơi thở công phu, rất nhanh đường vân trên bề mặt lá cây liền biến mất không thấy.
Lúc này lông mày Hàn Lập nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-chi-tien-gioi-thien-pham-nhan-tu-tien-2/1461806/chuong-814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.