Dịch: Tiểu Mjinh Biên: Độc Hành Nhóm dịch Phàm Nhân Tông Thạch Xuyên Không cùng Hồ Tam nghe Hàn Lập nói vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái nhưng không nói gì cả. "Đã như thế, ta cũng không ép buộc. Núi cao sông dài sẽ có ngày gặp lại, lúc đó lại báo đáp ân tình đã cứu giúp của đạo hữu." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thấy thế, biết rõ tâm ý Hàn Lập đã quyết, lập tức mở miệng nói ra. "Một hồi duyên phận Dã Hạc Cốc, không cần nói nhiều lời khách khí làm gì, sau này chúng ta còn gặp lại." Hàn Lập ôm quyền nói ra "Sau này gặp lại." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn ôm quyền đáp lễ nói. Sau đó, Hàn Lập gật đầu chào hai người Thạch Xuyên Không một cái, trên người loé lên độn quang hóa thành một đạo màu xanh bay ra ngoài cửa sổ quán trà, lập tức viễn độn biến mất. "Di tích tông môn ngay tại Hắc Thổ tiên vực, có lẽ các ngươi đã biết? Khi nào chúng ta lên đường?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ một lát, quay người hỏi. "Không vội, còn chờ một người tới trợ giúp nữa." Hồ Tam nhếch miệng lên, vừa cười vừa nói. "Bất kể thế nào, rời khỏi nơi này trước đã, trước đó chúng ta bày ra nghi trận, chưa hẳn đã lừa được những giám sát sứ kia, nói không chừng bọn hắn nghe mùi mà truy đuổi tới đây." Thạch Xuyên Không mở miệng nói ra. Vừa nói xong, hai tay y bấm pháp quyết, trước người sáng lên một mảnh ngân quang, trong hư không lập tức truyền ra từng đợt ba động không gian dữ dội, rất nhanh cuốn ba người vào trong, biến mất tại lầu hai quán trà. ... Thời gian trôi qua từng chút, nhoáng cái đã qua hơn ba năm. Trong một dãy núi màu đen chập trùng không dứt tại Hắc Sơn Tiên Vực, có một tòa sơn phong thấp bé kẹp giữa hai ngọn núi to lớn giống như trong một thung lũng. Trong rừng rậm trên ngọn núi này, có một con đường đá xanh nhỏ uốn lượn thông về phía tòa đạo quán cũ nát, trước cửa còn trồng hai cây cổ hòe. Nhìn bên trong sơn môn đã triệt để sụp đổ, có không ít gian phòng Linh Quan điện đã đổ nát không chịu nổi, chỉ còn sót lại một toà Tam Thanh Điện phủ đầy rêu xanh cỏ dại còn ngoan cố đứng vững. Đêm khuya, trong Tam Thanh Điện hiện lên ánh sáng màu trắng mơ hồ, phát ra từ góc cửa sổ ở giữa đại điện đổ nát, chiếu rọi bóng hình cột trụ trên thềm đá ngoài hành lang. Một nam tử áo xanh đang khoanh chân ngồi trên một cái bồ đoàn cũ nát, trước người hắn có một cái bình nhỏ màu xanh sẫm đặt trên mặt đất, xung quanh thân bình bao phủ vô số chùm sáng màu trắng nhìn có chút kỳ lạ. Nam tử không ai khác, chính là Hàn Lập. Ngày đó sau khi tách ra với ba người Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, vừa rời khỏi Thanh Lâm trấn, hắn liền trực tiếp dùng mấy lần truyền tống lôi trận kéo dài khoảng cách với bọn họ, sau đó khống chế bích ngọc phi xa bay nhanh một đường về hướng nam. Ban ngày hắn không ngừng bay đi, ban đêm lại tìm kiếm thành trấn bình thường cách hoang sơn dã lĩnh không xa để nghỉ ngơi, như thế mới có thể tránh mặt đám tu sĩ, cũng không bị Yêu thú làm phiền, vừa có thể dùng bình nhỏ ngưng tụ lục dịch, vừa tu luyện mấy bộ công pháp thời gian kia. Sau khi hắn phục dụng qua Túc Sát đan, loại bỏ không ít sát khí, trên đường đi ngược lại bình an vô sự, chỉ là những cao thành đại trấn có tu sĩ ẩn hiện kia, tạm thời không thể đi vào. Đại khái qua hơn nửa khắc đồng hồ, điểm sáng bốn phía đều bị tiểu bình hấp thu ngưng tụ thành lục dịch. Hàn Lập cong ngón tay búng ra, đốt đống củi cách đó không xa lên, sau đó vươn người cầm lấy bình nhỏ, nâng lên trước mặt. Nhờ ánh lửa, hắn nhìn xuyên thấu qua vách bình giống như ngọc phỉ thuý, bên trong thấy có chứa một giọt chất lỏng đang nhấp nhô nhẹ nhàng. Ngay khi hắn do dự muốn vào động thiên "Hoa chi" để thúc dục đạo binh một phen, thì mặt nạ "Long Ngũ" trên mặt đột nhiên tự động phát ra hào quang. Trong lòng Hàn Lập hơi dị động, đưa tay kết pháp quyết, âm thầm thúc dục. Chỉ thấy mi tâm mặt nạ phóng ra một đạo ánh sáng màu hồng, chiếu rọi vào trong hư không trước người hắn, ngưng tụ ra một nhân ảnh. Nhân ảnh nọ cao chừng hai trượng, cơ hồ cao bằng đại điện, trên người mặc một kiện hắc bào rộng lớn, trên mặt mang tấm mặt nạ ác quỷ màu đỏ sậm, hai mắt như linh, mũi như mỏ ưng, miệng lộ răng nanh. Hàn Lập không khỏi nhướng mày, mặt lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện bộ dạng trang phục này, chính là hình ảnh Luân Hồi Sứ trong trí nhớ Lục Nhân Giáp. "Ngươi chính là Long Ngũ sao? Từ khi trở thành Luân Hồi Chi Tử đến nay đã hơn nghìn năm, thời hạn nhiệm vụ thứ nhất đã qua, nhiệm vụ nghìn năm mới ngươi vẫn chưa hoàn thành, cần ngươi đi thực hiện." Ngữ khí Luân Hồi Sứ hờ hững, mở miệng nói. "Đã một nghìn năm rồi sao? Thời gian trôi qua nhanh thật..." Hàn Lập không khỏi cảm thán nói ra. "Nhiệm vụ lần này ngươi lựa chọn tiếp nhận hay là dùng Tiên Nguyên Thạch để đổi?" Luân Hồi Sứ hỏi. "Làm phiền tôn sứ trước nói rõ nội dung nhiệm vụ lần này." Hàn Lập suy nghĩ, nói ra. "Nhiệm vụ lần này, cần ngươi tới Vi Thước sơn gặp mặt Hồ Tam, hiệp trợ hắn hoàn thành một lần thám hiểm di tích, tình huống cụ thể sau khi các ngươi gặp mặt, hắn sẽ nói rõ cho ngươi. Ban thưởng nhiệm vụ ngoại trừ bảo vật tự mình đoạt được trong khi thăm dò di tích, Hồ Tam sẽ thêm vào hai vạn Tiên Nguyên Thạch, hoặc là một kiện tiên khí bất nhập phẩm." Luân Hồi Sứ nói ra. "Tôn sứ, mạo muội cho ta hỏi một chút, vị Hồ Tam đạo hữu này, có phải là siêu trộm "Ngân Hồ" khá nổi danh trong bản điện hay không?" Hàn Lập nghe vậy nội tâm cả kinh, nhịn không được hỏi. "Cái này... chờ sau khi ngươi gặp, có thể tự mình hỏi hắn." Luân Hồi Sứ hờ hững đáp. Tuy đối phương không trả lời thẳng nhưng Hàn Lập cũng đã biết đáp án. "Nếu như chọn lựa dùng Tiên Nguyên Thạch để đền thì cần trả bao nhiêu?" Hàn Lập do dự một chút liền hỏi. "Năm vạn." Luân Hồi Sứ lạnh lùng trả lời. Sau khi Hàn Lập nghe xong liền lâm vào trầm tư. Mặc dù số lượng năm vạn Tiên Nguyên Thạch không nhỏ, nhưng hắn vẫn lấy ra được, tuy nhiên không ai lại nguyện ý đưa không cho người khác? Hắn không khỏi bắt đầu suy nghĩ về việc có nên đi tích Chân Ngôn Môn hay không. Bởi vì nguyên nhân Chân Ngôn Hóa Luân Kinh cùng Lục Nhân Giáp, tự nhiên Hàn Lập cảm thấy hứng thú không nhỏ với Chân Ngôn Môn. Sở dĩ lúc trước không muốn đi, nguyên nhân phần lớn là không tín nhiệm Hồ Tam và Thạch Xuyên Không. Nhưng hiện tại trở thành nhiệm vụ ngàn năm của Luân Hồi Điện, thì có chút khác biệt. Còn về chuyện đối phó với sát suy, tạm thời nhiệm vụ ban bố trong Luân Hồi Điện còn chưa có trả lời, hắn vẫn có thể dùng biện pháp cũ, cho nên bây giờ tiến vào Chân Ngôn Môn hay là chạy trối chết dọc đường cũng không khác nhau quá lớn. "Cuối cùng ngươi lựa chọn cái gì, quyết định nhanh lên." Lúc này, tên Luân Hồi Sứ kia chợt mở miệng thúc giục. "Nhiệm vụ này, ta tiếp nhận." Hàn Lập cao giọng trả lời. "Tốt, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trong vòng nghìn năm ngươi lại được tự do, chỉ cần tổn hao Tiên Nguyên Thạch tương ứng liền có thể sử dụng tất cả tài nguyên trong Luân Hồi Điện." Luân Hồi Sứ gật đầu nói. Dứt lời, gã vung tay lên, một mảnh ngân quang ngưng tụ trước hư không, hội tụ thành một mảnh địa đồ có diện tích rộng lớn, trong đó đánh dấu một điểm sáng màu đỏ, trên đó viết ba chữ "Vi Thước Sơn". "Nhớ kỹ địa điểm địa đồ, ngươi và Hồ Tam sẽ gặp mặt ngay chỗ này, trong vòng nửa năm ngươi cần tới đó. Quá hạn coi như từ chối chấp hành nhiệm vụ, Bản Điện sẽ truy cứu trách nhiệm." sau khi Luân Hồi Sứ nói xong, thân ảnh liền từ từ tiêu tán mất. Ánh mắt Hàn Lập nhìn địa đồ mấy lần, kiểm tra địa thế địa hình một lát, rất nhanh liền tìm thấy vị trí sơn mạch của mình đang đứng, nhìn qua đánh dấu mới biết chỗ này tên là "Lão Ao Sơn". Lại thận trọng so sánh khoảng cách nơi đây cùng Vi Thước Sơn, cảm thấy lộ trình không quá xa, hắn dùng bích ngọc phi xa lên đường thì không sai biệt lắm trong vòng ba tháng là đến nơi. Sau khi Hàn Lập ghi nhớ địa đồ, quang ảnh trong hư không trước người liền vặn vẹo phai nhạt một hồi đến khi dần dần mất hẳn. Trong đầu hắn nhớ lại địa đồ lần nữa, sau đó co ngón giữa và ngón trỏ lên, trên đó lóe lên ngân quang, liền mở ra đại môn động thiên "Hoa Chi", bước vào trong đó. ... Hơn ba tháng sau. Trên ngọn núi thẳng đứng đơn độc cao mấy trăm trượng, tựa như cái bánh màn thầu, có ba đạo thân ảnh ngồi vây quanh cái bàn đá bạch ngọc chạm khắc tinh xảo, trong tay từng người cầm một chén rượu màu bạc đang cụng chén đối ẩm. Rượu trong chén có màu đỏ sậm như rượu nho, tản ra từng đợt mùi thơm hơi chát chát làm say lòng người. Trong ba người, thanh niên áo đen là tùy tiện nhất, một tay nâng lấy chén rượu, một tay cầm lấy bầu rượu màu bạc, cao hứng liền trực tiếp ngửa đầu nghiêng bầu rượu đổ tửu dịch vào cổ họng. Cũng không biết bầu rượu của hắn là pháp Khí gì, tựa như bên trong có chứa vô số rượu ngon, bất kể đổ ra như thế nào, đều chảy ra tửu dịch không ngừng. "Hồ Tam đạo hữu, lại nhớ tới, thật ra Lệ đạo hữu cũng có sở thích uống rượu giống như ngươi, nếu hắn không rời đi, chỉ nói về việc uống rượu chuyến này, các ngươi cũng có thể trở thành tri kỷ với nhau rồi." Ngồi đối diện thanh niên là một lão giả tóc bạc nói ra. Ba người này không ai khác, đúng là bọn người Nhiệt Hỏa Tiên Tôn. "A? nói như vậy, ngược lại quả thật có chút đáng tiếc, chẳng qua người có chí riêng, không thể cưỡng cầu được.." Hồ Tam nghe vậy sững sờ, tỏ vẻ không hề gì nói ra. "Hồ Tam, ngươi nói người nọ đến khi nào mới tới?" Ngồi kế bên cạnh gã, Thạch Xuyên Không một mực nhìn về phong cảnh nơi xa, có chút không để ý chuyện uống rượu, lúc này mới quay đầu hỏi. "Hẳn là sẽ nhanh, chắc là trong một hai tháng nữa. Nhiệm vụ lần này cao tầng trong Điện có chút để ý, người đến trợ giúp ta, cũng phải chọn lựa kỹ càng, kiên nhẫn đợi chút đi." Hồ Tam lại uống ngụm rượu, nói ra. Gã vừa dứt lời, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, tiếp tục nói ra. "Hắc hắc, so với ta nghĩ còn sớm hơn." Chỉ thấy một đường độn quang xanh biếc nơi phía xa bay tới, ở giữa không trung bất ngờ thu lại, chỉ còn lại một đạo hư ảnh thanh sắc hạ từ trên cao xuống, trực tiếp rơi trước mặt ba người. Ba người vừa nhìn thấy thân ảnh từ trên trời rơi xuống này, thần sắc trên mặt lập tức trở nên đặc sắc vô cùng. "Lệ đạo hữu, ngươi đây là?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn vốn giật mình, sau đó vui vẻ nói. "Nhiệt Hỏa đạo hữu, còn có hai vị, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." Hàn Lập cười cười, chấp tay với ba người nói ra. Hồ Tam cùng Thạch Xuyên Không liếc mắt nhìn nhau, lông mày hai người không khỏi nhíu lại. "Ngươi... Ngươi chính là thành viên trong Điện tới trợ giúp ta?" Ánh mắt Hồ Tam nhíu lại, nhìn về phía Hàn Lập. "Ta cũng thật không ngờ, nhiệm vụ lần này lại là trợ giúp ngươi thăm dò di tích Chân Ngôn Môn." Hàn Lập thở dài, mở miệng nói ra. Dứt lời, hắn giơ tay quét qua khuôn mặt của mình một cái, trên mặt tỏa ra hào quang, lập tức mặt nạ "Long Ngũ" hiện lên. Hồ Tam quan sát mặt nạ của hắn kỹ càng một lát, lông mày nhíu lại, bỗng nói ra: "Hắc hắc, thật không nghĩ tới... Ngươi chính là Long Ngũ?" "Như thế nào? Ngươi nhận ra ta?" Bàn tay Hàn Lập vung một cái, một lần nữa khôi phục lại dung mạo lúc trước, nghi ngờ hỏi. "Nghe Giao Tam nói, Long Ngũ có thiên tư trác tuyệt trong việc luyện đan lẫn tu hành, cho nên có chút ấn tượng với ngươi, vẫn muốn được gặp mặt một lần, không ngờ nhanh như vậy đã gặp được rồi, thật đáng vui mừng." Hồ Tam nhếch miệng cười cười, nói ra. Lần này đến lượt Nhiệt Hỏa Tiên Tôn có chút khó tin, lão nhìn về phía Hàn Lập, từ từ nói ra: "Lệ đạo hữu ngươi... Cũng là thành viên Luân Hồi Điện sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]