Dịch giả: Độc Hành
"Không phải ta... Người phát hiện Ngu đạo hữu đầu tiên là Mạc tiên tử, nàng lo lắng ngươi đang bế quan, liền đưa tin cho ta. Về sau ta mới đi tìm ngươi." Đoạn Dữ Tai lắc đầu, nói.
"Những ngày này trong cốc không yên ổn, ta vốn định tĩnh tọa Khô Thiền một thời gian, nhưng không cách nào tĩnh tâm được, vì vậy buổi sáng đi tới Thanh Phong Nhai, kết quả là thấy hắn nằm trong băng tuyết, khí tức trên thân cơ hồ đã mất, thiếu chút nữa là hắn đã bỏ mình." Mạc Vô Tuyết thở dài một hơi nói.
Hàn Lập sau khi nghe xong, không nói gì thêm nữa.
Hắn giơ bàn tay lên hạ xuống mi tâm Ngu Tử Kỳ lại dò xét một lượt, sau đó đứng dậy đến bên Thanh Phong Nhai nhìn xuống phía dưới một chút, trong lòng càng thêm nghi ngờ, cuối cùng là ai giúp gã phong tỏa thức hải?
"Lệ đạo hữu, hắn hiện tại thế nào?" Mạc Vô Tuyết thấy thế, mở miệng hỏi.
"Nhục thân và thần hồn hắn tạm thời vững chắc, nhưng cũng không chính thức thoát khỏi nguy hiểm, trước đưa hắn trở lại động phủ ta. Về sau còn cần điều dưỡng một đoạn thời gian rất dài, mới cứu hắn trở về được." Hàn Lập trầm ngâm nói.
"Làm phiền Lệ đạo hữu..." Mạc Vô Tuyết thấy thế, thi lễ với Hàn Lập, nói.
Hàn Lập thấy thế, sững sờ, ánh mắt dao động nhìn qua lại Mạc Vô Tuyết cùng Ngu Tử Kỳ, lúc này thầm nghĩ: "Ngu đạo hữu ơi Ngu đạo hữu... Ngươi thế này có tính là nhân họa đắc phúc không?"
Thu liễm tâm tình một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-chi-tien-gioi-thien-pham-nhan-tu-tien-2/1461628/chuong-636.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.