Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Một ngày này, mặt trời nhô lên cao.
Trên một vùng núi hoang cây rừng thưa thớt, trận trận cuồng phong gào thét liên tục, nhưng vẫn không thổi tan đi một tầng sương mù nhàn nhạt trong không khí.
Vào lúc này, một đoàn lục quang từ đằng xa lóe lên bay vụt tới.
Lục quang thu vào, lộ ra một chiếc bích ngọc phi xa, từ không trung chậm rãi đáp xuống.
Hàn Lập nhảy từ trên phi xa xuống, nhìn quanh bốn phía, sau đó tìm đến một gốc đại thụ lớn cỡ hai người ôm đã sớm trụi lủi lá, ngồi xuống dựa lưng vào, lật tay lấy ra một quả đan dược ăn vào, sau đó nhắm mắt điều tức.
Kim Đồng cũng cưỡi Bạch Ngọc Tỳ Hưu từ không trung rơi xuống đi sát theo sau, tới bên cạnh hắn.
Một lớn một nhỏ, thần sắc cả hai đều lộ ra vẻ thập phần mêt mỏi, Tỳ Hưu cũng gắng ngẩng đầu lên, bộ dạng buồn bã ỉu xìu, nằm phục trên mặt đất.
Một hồi lâu sau, Hàn Lập mới phun ra một ngụm trọc khí thật dài, mở hai mắt ra, sắc mặt mỏi mệt đã giảm đi không ít, nhưng chỗ sâu trong ánh mắt mang theo một tia lo lắng.
"Đại thúc, đã hơn nửa năm rồi, tên kia một mực ở nguyên tại chỗ không có di chuyển." Kim Đồng do dự một lát, mở miệng nói ra.
"Xem ra người truyền tin cho ta, thực lực quả nhiên không phải chuyện đùa, có thể vây khốn linh trùng Thái Ất Cảnh Hậu Kỳ thời gian dài như vậy, mặc dù thần thức của nó vốn là nhược điểm, nhưng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-chi-tien-gioi-thien-pham-nhan-tu-tien-2/1461569/chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.