Chương trước
Chương sau
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
"Chẳng lẽ là lão đại khác?" Kim Đồng chưa mở miệng, Tỳ Hưu dưới thân đột nhiên nói ra.
"Ngươi nói cái gì? Tiểu Bạch, có phải đầu óc ngươi bị loạn rồi hay không?" Kim Đồng nghe vậy, lông mày nhỏ dựng lên, không vui nói.
"Không... Không phải, ý của ta là một Phệ Kim tiên khác?" Bạch ngọc Tỳ Hưu biết mình lỡ lời, cười làm lành nói.
"Một Phệ Kim tiên khác... Tới nơi này làm gì? Ngươi có thể cảm nhận được nó mạnh hay yếu không?" Hàn Lập trầm ngâm hỏi.
"Dường như so với ta lợi hại... hơn một chút." Kim Đồng hơi trầm mặc, nói như thế.
Hàn Lập nghe vậy, thần sắc trên mặt không đổi, nhưng trong lòng cả kinh.
Bây giờ tu vi Kim Đồng đã mạnh hơn một chút so với mình, đã là Kim Tiên Hậu Kỳ, so với nàng còn lợi hại hơn, chẳng lẽ lại là một Phệ Kim Tiên đạt tới tu vi Thái Ất cảnh?
"Chủ nhân, hay là chúng ta tranh thủ thời gian trốn..." Tỳ Hưu nghe hai người nói chuyện, thân thể giật mình một cái, thanh âm hơi run nói.
Nó còn chưa dứt lời, một hồi tiếng trống ù ù từ bên ngoài truyền đến cuồn cuộn, giống như sấm rền cuối chân trời, chấn nhiếp nhân tâm.
Sơn cốc vốn yên tĩnh lập tức náo động lên, từng bóng người từ khắp nơi bắn ra, hóa thành đạo đạo độn quang bay ngút trời.
Hàn Lập thấy cảnh này, nhíu mày.
"Các ngươi trước cứ ở trong động phủ, ta đi ra ngoài xem một chút." Hắn nói một tiếng, quay người đi ra động phủ.
Lúc này càng có nhiều người Thú Tộc từ Ám tinh hạp cốc bay ra, một mảnh đông nghịt, không ngừng bay ra hướng bên ngoài.
Vào thời khắc này, một đạo độn quang từ đằng xa bay vụt đến, lóe lên đã rơi vào trước cửa động phủ, hiện ra thân ảnh Nặc Thanh Lân.
"Lệ đạo hữu, những ngày qua ổn chứ?" Nặc Thanh Lân cười ha ha, nói.
"Hoàn hảo, đa tạ tộc trưởng chiêu đãi. Xin hỏi tộc trưởng, trong cốc đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Lập bất động thanh sắc hỏi.
"Là Trùng tộc đột nhiên đột kích ồ ạt, bất quá chúng ta đã sớm đoán trước việc này, trước đó đã phòng bị, nên không có kinh sợ." Nặc Thanh Lân phất phất tay, tràn đầy lòng tin nói ra.
"Vậy là tốt rồi. Không biết tộc trưởng tới đây lúc này, là có chuyện?" Hàn Lập ồ một tiếng, lại hỏi.
"Thực sự không dám giấu giếm, chúng ta cần mượn dùng Ám tinh hạp cốc phát động bí thuật cấm chế, không thể lưu lại người ở đây được, vì vậy tại hạ đến đây mời Lệ đạo hữu dời bước ra bên ngoài cốc, xin hãy thứ lỗi." Nặc Thanh Lân nói như thế.
"Đương nhiên không có vấn đề, Lệ mỗ sửa soạn một ít đồ vật liền đi ra." Hàn Lập gật đầu nhẹ, quay người đi vào trong động phủ.
Nặc Thanh Lân đứng ở bên ngoài động phủ, lẳng lặng chờ đợi, cũng không có ly khai.
Hàn Lập đi vào động phủ, nhíu mày lên, cất bước đi vào mật thất.
"Hai tộc Trùng Thú đại chiến, lại có Phệ Kim Tiên Thái Ất cảnh giết đến. Chủ nhân, nơi đây không nên ở lâu, hay là chúng ta mau rời đi." Hàn Lập vừa tiến vào mật thất, Tỳ Hưu lập tức kêu lên.
"Kim Đồng, ngươi thấy thế nào?" Hàn Lập không nói gì, nhìn Kim Đồng hỏi.
"Đại thúc, ngươi có biết Phệ Kim tiên chúng ta gặp nhau, sau đó sẽ phát sinh chuyện gì không?." Kim Đồng ngẩng đầu nhìn Hàn Lập, chậm rãi nói ra.
Trong mắt nàng mơ hồ có kim quang lập loè, mang theo vài phần rầu rĩ cùng ý chí kiên quyết.
Hàn Lập chứng kiến bộ dạng Kim Đồng, không nói gì.
"Lão đại, kỳ thật trước kia ta đi cùng Công Thâu Cửu tới các Tiên Vực khác, đã từng tiếp xúc với một ít với Phệ Kim tiên, nếu so cùng cấp bậc với Man Hoang Chân Linh chúng ta thì còn lợi hại hơn vài phần, huống chi là Phệ Kim tiên Thái Ất cảnh. Coi như chúng ta liên thủ, cũng khẳng định không thể thắng nổi, vẫn là nên trốn chạy để khỏi chết thì tốt hơn." Bạch ngọc Tỳ Hưu nói gấp gáp.
"Trốn không thoát đâu... Giữa Phệ Kim tiên cảm ứng lẫn nhau cực kỳ linh mẫn, nếu chúng ta đào tẩu, khẳng định Phệ Kim tiên kia cũng sẽ tiếp tục đuổi theo." Kim Đồng lắc đầu nói.
Bạch ngọc Tỳ Hưu há to miệng, tựa hồ còn muốn nói điều gì, nhưng cũng không nói ra miệng.
"Như Kim Đồng nói, nếu chúng ta ly khai nơi đây, khẳng định Phệ Kim tiên kia cũng sẽ tiếp tục đuổi giết, lại không chừng còn có thể trêu chọc tồn tại nào khác. Chẳng bằng ở tại chỗ này, dĩ dật đãi lao (dùng khỏe ứng mệt)." Hàn Lập nói như thế.
Tỳ Hưu thấy Hàn Lập mở miệng, sắc mặt đau khổ.
Hàn Lập phất tay phát ra một cỗ ánh sáng màu xanh, bao phủ chúng nó lại, nói: "Các ngươi cứ vào Túi Linh Thú tránh né, tạm thời không nên lộ diện."
Ánh sáng màu xanh lóe lên, thân ảnh Kim Đồng cùng Tỳ Hưu biến mất vô tung.
Hàn Lập lập tức thu lại cấm chế trong mật thất, đi ra động phủ.
"Tộc trưởng, đã đợi lâu." Hắn nói với Nặc Thanh Lân.
"Lệ đạo hữu, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, xin mời đi theo ta." Nặc Thanh Lân cười cười, quanh thân biến thành độn quang bay đi.
Hàn Lập hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh, đi theo.
Trong khi phi độn, hắn chợt quay đầu nhìn về chỗ sâu trong hạp cốc.
Chỗ đó có một đoàn hắc khí cuồn cuộn, giống như suối phun.
Tuy hắc khí nồng đậm, bất quá thị lực hắn rất mạnh, vẫn có thể nhìn thấy trong đó tựa hồ đứng vững hơn mười cột đá cực lớn, làm thành một cái pháp trận, thỉnh thoảng có từng đạo chấn động không gian mịt mờ từ trong hắc khí truyền ra, có vài phần tương tự với truyền tống trận.
Trong mắt Hàn Lập hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng không có lắm miệng hỏi thăm.
Nặc Thanh Lân cũng không có ý giải thích với Hàn Lập, trực tiếp bay lên phía trên.
Bên trong Túi Linh Thú của Hàn Lập.
"Tiểu Bạch, ta nhớ trước kia ngươi từng nói, trong cơ thể ngươi tự thành không gian, tuyệt đối ngăn cách với ngoại giới?" Kim Đồng đột nhiên mở miệng hỏi.
"Không sai, trí nhớ lão đại thật tốt!" Tỳ Hưu nịnh nọt nói.
"Tốt, ngươi nuốt ta vào đi." Kim Đồng nói ra.
Bạch ngọc Tỳ Hưu kinh hãi, nhưng tiếp đó liền lắc đầu như đánh trống, nói:
"Lão đại ngươi muốn dùng không gian trong cơ thể ta che giấu khí tức? Không được, vật còn sống căn bản không thể sống được trong không gian cơ thể ta, bất kỳ vật gì tiến vào trong đó, rất nhanh sẽ bị tiêu hóa hết..."
"Hừ, chỉ bằng chút bản lãnh của ngươi mà muốn tiêu hóa ta! Đừng nói nhảm, nhanh lên, ta chỉ ở trong cơ thể của ngươi một thời gian ngắn, khẳng định không có vấn đề!" Kim Đồng có chút không kiên nhẫn thúc giục.
Tỳ Hưu rụt rụt đầu, trông thấy Kim Đồng nói như thế, đành phải nghe lệnh.
Nó há miệng khẽ hấp, một cỗ lực cắn nuốt bao phủ Kim Đồng lại.
Lập tức Kim Đồng hóa thành một đạo kim quang, chui vào trong miệng nó, biến mất không thấy nữa.
...
Hàn Lập theo Nặc Thanh Lân, rất nhanh bay ra Ám tinh hạp cốc, đi ra bên ngoài cốc.
Từng bộ tộc Thú tộc sớm đã chuẩn bị kỹ càng trận đại chiến này, vì vậy phản ứng cực nhanh, bây giờ đều đã đi ra, đông nghịt một mảnh, hầu như chiếm hết bầu trơi bên ngoài sơn cốc, chừng có mấy vạn chúng.
Ánh mắt Hàn Lập quét qua khắp nơi, tộc quần ở đây không sai biệt lắm có ba bốn mươi tộc, đám người Hướng Cảnh Tộc hắn gặp lúc trước cũng ở nơi đây, bất quá chỉ đứng ở vị trí ngoài cùng.
Giữa không trung còn có những chiếc chiến xa đen kịt to mấy trăm trượng, lơ lửng giữa không trung, có chừng gần nghìn chiếc, phía trên cũng đứng đầy Thú Tộc nhân.
Những chiến xa đen kịt này làm cho người ta cảm giác như một loại hào quang kim chúc, phía trên còn minh khắc từng đường vân màu đen, tản mát ra trận trận hắc quang, nhìn qua không thể phá vỡ.
Mà phía trước chiến sĩ của các tộc, có rất nhiều các loại đại quân Yêu thú, tối thiểu cũng có trăm vạn đầu.
Không biết Thú Tộc nhân sử dụng thủ đoạn gì, toàn bộ những đại quân Yêu thú này xếp hàng theo phương trận chỉnh tề, không hỗn loạn chút nào.
Hàn Lập chứng kiến tình cảnh trước mắt, không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc.
"Lệ đạo hữu, ngươi là người từ bên ngoài đến, kiến thức rộng rãi, đại quân Thú Tộc ta chắc không để vào mắt rồi?" Nặc Thanh Lân có chút ngạo nghễ nói.
"Quả nhiên không tầm thường." Hàn Lập khen.
Nặc Thanh Lân cười hặc hặc, mang theo Hàn Lập bay về một bên trên không trung.
Phía trước những chiến xa lơ lửng một cái bình đài màu đen to chừng trăm trượng, Linh quang lập loè, hiển nhiên là một kiện bảo vật khó tìm.
Bây giờ có ba bốn mươi Thú Tộc nhân đứng ở chỗ này, xem khí độ và phục sức thì là nhân vật đầu não của từng bộ tộc.
Nặc Thanh Lân mang theo Hàn Lập, rơi thẳng trên bình đài.
"Liệp hoang tu sĩ nhân tộc! Tộc trưởng Nặc Thanh Lân, ngươi mang người này tới đây là có ý gì!" Một thanh âm hùng hậu vang lên, tràn ngập sự phẫn nộ.
Hàn Lập không đổi sắc, giương mắt lên nhìn.
Người nói chuyện là một đại hán toàn thân ngăm đen, hình thể cường tráng, nhìn qua thì dường như là một đầu đại hắc hùng.
Tu vi đại hán này có chút cao thâm, đã đạt đến Kim Tiên sơ kỳ đỉnh phong, so với Nặc Thanh Lân tựa hồ còn lợi hại hơn một chút.
Những Thú Tộc nhân khác cũng trợn mắt, mặt đầy vẻ địch ý với Hàn Lập.
Thực lực những người này cũng không kém, trong đó Kim Tiên có chừng hơn mười người, bất quá đều là Kim Tiên sơ kỳ, đứng ở gần chính giữa, phần lớn những người còn lại đứng ở bốn phía lại là Chân Tiên Hậu Kỳ.
"Ô Lỗ tộc trưởng, chư vị bớt giận, vị này chính là Lệ Phi Vũ đạo hữu, hắn mặc dù là Nhân tộc, nhưng cũng không phải là Liệp hoang tu sĩ, chỉ là muốn vượt qua Man Hoang, hơn nữa lúc trước còn xuất thủ tương trợ Thú tộc chúng ta và Hướng Cảnh Tộc, cũng không phải là địch nhân." Nặc Thanh Lân vội vàng tiến lên trước một bước, nói ra.
"Tiểu nữ lúc trước đi liên lạc các bộ tộc, trên đường bị Trùng tộc tập kích, may mắn có Lệ tiền bối xuất thủ cứu giúp, mới an toàn phản hồi Ám tinh hạp cốc." Lúc này Nặc Y Phàm cũng ở nơi đây, cao giọng nói ra.
"Không sai, Lệ đạo hữu vĩnh viễn là bằng hữu của Hướng Cảnh Tộc ta." Thản Thập tuy đứng ở ngoài rìa, nhưng thanh âm lại vang dội dị thường.
Mọi người tại đây nghe vậy, sắc mặt hơi giảm địch ý, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập mang theo vẻ chất vấn và không tín nhiệm.
"Kính xin Lệ đạo hữu chớ trách bọn họ, Man Hoang tộc quần chúng ta cùng Liệp hoang tu sĩ thù sâu như biển, bọn họ cũng không phải là nhằm vào các hạ." Nặc Thanh Lân áy náy nhìn Hàn Lập, cười cười nói ra.
"Lệ mỗ không dám, đại chiến sắp tới, Nặc tộc trưởng không cần lo lắng cho ta, Lệ mỗ tuy rằng không có thực lực gì, nhưng tự bảo vệ mình vẫn còn ổn." Hàn Lập cười nhạt một tiếng, nói ra.
"Thực lực Lệ đạo hữu cao thâm, Nặc mỗ há không biết, nếu trong lúc chiến đấu tộc ta thất bại, kính xin đạo hữu xuất thủ tương trợ lần nữa." Nặc Thanh Lân cười hặc hặc, chắp tay nói.
Nghe Nặc Thanh Lân nói vậy, thần sắc các tộc khác đều biến đổi.
"Nặc Thanh Lân, chúng ta chính là Thú tộc cao quý, vậy mà ngươi ti tiện giảo hoạt xin tu sĩ Nhân tộc giúp đỡ!" Đại hán da ngăm đen kia đột nhiên giận dữ nói.
"Ô Lỗ huynh, tử địch Thú Tộc chúng ta là Trùng tộc. Vì chống cự Trùng tộc, bảo hộ đồng bào, chúng ta nên đoàn kết hết thảy các lực lượng có thể, cùng chung kẻ thù. Hơn nữa việc này ta đã xin chỉ thị từ "Vương", ngài cũng đồng ý ý kiến của ta đấy." Nặc Thanh Lân chắp tay nghiêng về một bên hư không, nghiêm mặt nói.
Đại hán da ngăm đen nghe chữ "Vương", sắc mặt biến đổi, khí thế lập tức giảm xuống một chút.
Thần sắc các tộc khác cũng đều nghiêm lại, trầm mặc xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.