Dịch giả: Nguyên Anh
Cổ Vân Đại Lục, Thiên Vân Thành.
Một ngày cuối năm, đối với người tu hành một năm trôi qua nhanh như cái chớp mắt, là quãng thời gian ngắn ngủi không đáng nhắc tới, nhưng đối với người thế tục nó là ngày quan trọng nhất trong năm, là quãng thời gian tiễn năm cũ, đón năm mới.
Mưa tuyết như lông ngỗng rơi xuống, trừ vài nơi phủ đệ của tu sỹ và khách điếm ra, còn lại toàn bộ Thiên Vân Thành bị tuyết trắng mênh mông phủ kín. Mỗi nhà đều theo tục xưa đón tết, ở góc cửa sổ cắm một cành đào, trên khung cửa dán đôi câu đối sắc màu tươi đẹp.
Chạng vạng tối, mặt trời đã khuất, sắc trời cũng tối dần.
Trên một đường lớn giữa Thiên Vân Thành, hai bên hàng quán treo đèn lồng đỏ, biển hiệu đa dạng màu sắc, chiếu sáng cả con đường.
Khắp các ngõ phố, hơi nóng bốc lên cuốn theo các loại hương thơm của đồ ăn, tiếng rao hàng ồn ào náo nhiệt, không khí nhộn nhịp, ấm cúng.
Một thiếu nữ xinh đẹp, đáng yêu toàn thân mặc áo màu đỏ, trên tay cầm xiên mứt quả màu sắc hấp dẫn khiến người ta nhìn vào chỉ muốn cắn đang bước đi chậm rãi giữa dòng người.
Mũ áo choàng rộng lớn trùm lên đầu cũng không che hết được vẻ kiêu sa của nàng, nhưng nhìn nàng có chút cô đơn.
“Mấy người đại ca không ở đây, Lệ trưởng lão cũng không biết lúc nào mới quay lại...” Nàng hé miệng cắn lấy một miếng mứt quả bọc đường, ngậm trong miệng, lẩm bẩm nói.
Bất chợt nàng ngẩng đầu, nhìn về nơi cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-chi-tien-gioi-thien-pham-nhan-tu-tien-2/1461516/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.