Dịch: n0bita Biên: cubihu Nhóm dịch Phàm Nhân Tông "Chư vị không nên lo lắng, ta ngăn mọi người lại không phải là muốn tranh giành đan dược, mà là không muốn chỉ vì một viên lại hủy đi tám viên Thái Ất đan còn lại một cách vô ích." Lạc Thanh Hải vội khoát tay, thâm ý nói ra. "Ồ, đạo hữu nói vậy là có chín viên Thái Ất đan sao?" Lông mày Phong Thiên Đô nhíu lại, bình tĩnh nói. Những người khác nghe thấy, cũng vội vàng liếc nhìn y. "Không sai. Nếu như ta không lầm, lò luyện đan này tên là Cửu Long Hàm Châu lô, chính là một kiện dị bảo hiếm thấy. Khi thành đan sẽ có một điểm đặc biệt là mỗi con Ly Long (rồng không sừng) sẽ phun ra một viên đan dược, chỉ là thời gian hơi chênh lệch. Các vị không ngại chờ thêm một lúc chứ." Lạc Thanh Hải tiếp tục nói. "Lão thân cũng nhớ tới câu chuyện từng được nghe qua, đúng là trăm vạn năm trước có một cao nhân tập hợp được rất nhiều thiên tài địa bảo ở Tiên giới, kết hợp với Chân Linh chi hồn, luyện chế một đan lô đoạt cả tạo hoá của thiên địa, ẩn chứa một loại pháp tắc nào đó có thể làm cho tài liệu luyện đan dung hoà thuận lợi hơn nhiều. Không ngờ rằng bảo vật này lại ở trong tiên phủ." Bà lão tóc bạc Nam Lê tộc kể lại. Nghe hai người nói vậy, thần sắc không ít người thay đổi, sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt tham lam nhìn về phía đan lô. "Tuy nói như thế nhưng chúng ta ở đây có năm phe, tổng số có mười người, mà chỉ có chín viên Thái Ất đan, biết chia thế nào đây..." Phong Thiên Đô như đang trầm tư suy nghĩ, chậm rãi nói. Lão vừa dứt lời, mọi người vốn đang thư giãn thoái mái, lại tiếp tục đăm chiêu. "Ha ha, chuyện này dễ giải quyết, Lạc mỗ lúc trước có nói rồi, chủ yếu tại hạ mang theo đệ tử vào Minh Hàn tiên phủ là để nó mở mang thêm kiến thức. Nay gặp cơ duyên cũng không dám yêu cầu gì quá đáng, Thương Lưu cung chỉ lấy một viên, mọi người mỗi nhà lấy hai viên, không phải ai cũng vui vẻ sao?" Thần sắc Lạc Thanh Hải không đổi, vừa cười vừa nói. Mọi người nghe vậy đều giật mình, vừa kinh ngạc nhưng cũng đầy nghi ngờ. Đúng lúc này, chung quanh đan lô kim quang rực rỡ bỗng nhiên biến mất. Tiếng bước chân vang lên, đến từ một con khôi lỗi hình người toàn thân vàng óng. Nó đi vòng qua phía sau đan lô phỉ thúy, cầm lấy viên đan dược màu trắng bạc trong miệng con Ly Long, rồi xoay người chậm rãi đi tới cái ghế tựa lớn màu vàng trên đài cao. Tuy cảm thấy khó hiểu nhưng nhìn thấy đan dược bị lấy đi, không ai đứng im được nữa, dồn dập đuổi theo con khôi lỗi hoàng kim. Đúng lúc này, xảy ra biến cố! Vô số hắc khí lăng không hiện ra, như thủy triều trào ra bốn phương tám hướng, trong tích tắc bao phủ tất cả mọi người. Mọi người chỉ cảm thấy thân thể nặng trịch, dường như có một lực hút rất mạnh kéo họ xuống vũng bùn, giơ chân nhấc tay đều rất khó khăn, tiên linh lực trong cơ thể vận chuyển bị chậm chạp, sắc mặt ai cũng kinh hoàng. Trong cơ thể Hàn Lập, tiên linh lực vận chuyển cũng bị kiềm hãm nhưng lực lượng pháp tắc thời gian lại không bị ảnh hưởng. Thanh quang trên người hắn sáng rực lên, đồng thời lặng lẽ vận chuyển lực lượng thời gian pháp tắc, phá vỡ hắc khí chung quanh. Hắn bỗng quay đầu nhìn lại, thần sắc khẽ biến đổi. Chỉ thấy Phong Thiên Đô bấm niệm pháp quyết, trong cơ thể gã tuôn ra hắc khí cuồn cuộn, hình thành một Linh Vực màu đen, giam cầm mọi người lại. Linh Vực màu đen vô cùng nồng đậm, gần như đã ngưng tụ thành thực chất, nhưng phạm vi không lớn, chỉ chiếm chưa đến một nửa đại điện, cũng không chạm tới vòng tròn pháp trận màu vàng gần đan lô. Hai mắt Hàn lập khẽ nheo lại, lúc trước ở ngoài Thái Ất điện khi Phong Thiên Đô đại chiến cùng Tiêu Tấn Hàn, uy lực Linh Vực lão ta thi triển kém xa bây giờ, có thể thấy được Phong Thiên Đô cố tình che dấu thực lực. Lúc này những người khác hiển nhiên đều thấy thực lực chân chính của Phong Thiên Đô, ai cũng biến sắc. "Phong Thiên Đô, ngươi muốn làm gì?" Định một mình nuốt trọn Thái Ất đan à, đừng có si tâm vọng tưởng!" Vẻ mặt ôn hòa của Lạc Thanh Hải biến mất, phẫn nộ quát lớn, trên người y đại phóng lam quang, hình thành một vòng xoáy lam sắc, quay tít rồi lan dần ra chung quanh, trong nháy mắt hình thành một cái Linh Vực màu lam. Trong Linh Vực có vô số hư ảnh sóng lớn quay cuồng, dường như biển khơi dậy sóng, chỉ kém một chút so với Linh Vực màu đen của Phong Thiên Đô. Vô số hư ảnh sóng lớn xanh thẳm đánh vào, Linh Vực màu đen cũng bị tách ra một ít. Hô Ngôn đạo nhân cùng bà lão tóc bạc Nam Lê tộc đồng loạt hét lớn, trên người bốc lên hồng quang ngùn ngụt, mỗi người đều thả ra Linh Vực hỏa diễm của riêng mình. Ba cái Linh Vực cùng hợp lực oanh kích, lập tức làm triệt tiêu hơn phân nửa lực lượng giam cầm của Linh Vực màu đen. Mấy gã Kim Tiên khác đang bị giam cầm cũng giảm bớt áp lực, liền lấy ngay ra vài kiện tiên khí đánh về phía Phong Thiên Đô. Hàn Lập cũng phất tay tế ra một thanh Thanh Trúc Phong Vân kiếm, nhưng chưa tung hết uy lực mà hóa thành một cự kiếm màu xanh, lẫn vào trong những tiên khí khác, chém tới Phong Thiên Đô. Mặc dù Thanh Trúc Phong Vân kiếm chưa thi triển toàn bộ uy năng, nhưng sức mạnh không thua gì những tiên khí khác. Phong Thiên Đô cười lạnh, vung tay điểm nhẹ. "Leng keng" tiếng xiềng xích va chạm vang lên, mười sáu sợi xiềng xích màu đen to lớn bắn ra từ trong cơ thể gã. Mỗi sợi xiềng xích đều to như chén ăn cơm, hiện ra từng đạo phù văn sáng long lanh, giống con giun nhỏ bé. Chúng ngoe nguẩy tựa như những con nòng nọc, tản mát ra lực lượng pháp tắc vô cùng to lớn. Lúc trước Phong Thiên đô thi triển thần thông xiềng xích, những sợi xiềng xích chỉ mờ ảo nửa hư nửa thực, còn hiện tại mười sáu sợi xiềng xích hoàn toàn khác hẳn, chúng chính là thực thể. Mười sáu sợi xiềng xích đại phóng hắc quang quét ngang ra chung quanh. "Rầm" "rầm" "rầm" nổ mạnh liên tiếp! Thế công của tất cả tiên khí đều bị mười sáu sợi xiềng xích đánh bật ra. Mười sáu sợi xiềng xích xuất hiện, cả Linh Vực màu đen rung động dữ dội, quay cuồng không dứt, càng ngày càng thêm nồng đậm, rồi hoàn toàn ngưng tụ thành thực chất, uy lực tăng mạnh. Linh Vực của ba người Lạc Thanh Hải nhanh chóng ảm đạm rồi bị áp chế. Lực lượng giam cầm của Linh Vực màu đen tăng vọt, sức mạnh như đào sơn đào hải chèn ép tất cả mọi người. Thân thể mọi người trầm xuống, giống như bị một ngọn núi vạn trượng khổng lồ đè xuống, muốn nhúc nhích cũng vô vàn khó khăn. "Linh Vực của ngươi cũng đạt tới Hóa Linh cảnh!" Lạc Thanh Hải biến sắc, kinh hoàng hô. Ánh mắt Hàn Lập chớp động, trên người đại phóng lam quang, bỗng nhiên quay người bay về một hướng. Những người khác thấy vậy, cũng vội vã tỏa ra chung quanh. Qua trận chiến với Tiêu Tấn Hàn, bọn họ cảm nhận sâu sắc được sự lợi hại của Linh Vực Hóa Linh cảnh, mà cái Linh Vực này của Phong Thiên Đô còn lợi hại hơn không ít Linh Vực hàn băng của Tiêu Tấn Hàn. Cũng vẫn còn may mắn do Phong Thiên Đô kiêng dè đụng vào cấm chế nơi đây nên phạm vi Lĩnh Vực chỉ có non nửa đại điện, lúc này tuy bị Linh Vực đè ép, nhưng muốn thoát ra ngoài vẫn rất nhanh. Hàn Lập phất tay thu hồi Thanh Trúc Phong Vân kiếm, trên người rực rỡ kim quang nhanh chóng bay ra xa. Hắn âm thầm vận chuyển lực lượng thời gian pháp tắc, dung nhập vào bên trong Thanh Trúc Phong Vân kiếm. Từng đoàn kiếm khí lôi điện phóng tới bổ xuống Linh Vực màu đen. Cùng lúc, kim quang trên người hắn lóe sáng, hiện ra Kim Đồng. Nó quay tít một vòng hóa thành một con giáp trùng kim sắc to bằng cái thớt. Hai chân trước Kim Đồng vung lên, mang theo tiếng xé gió sắc nhọn "rẹt rẹt", bắn ra từng đoàn tinh quang kiếm hình, chém vào Linh Vực màu đen. Hai người hợp lực chém rách một đường trên Linh Vực màu đen, theo đó bay nhanh đi. "Chạy đi đâu?" Phong Thiên Đô nhìn sang chỗ Hàn Lập, khẽ hừ lạnh, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết điểm tới. Trên người Hàn Lập lóe lên hắc quang, hai sợi xiềng xích màu đen không biết từ đâu xuất hiện, chính là hai sợi Cách Nguyên Pháp Liên bị hắn cất giấu và phong ấn. "Nguy rồi!" Hàn Lập biến sắc, muốn trốn nhưng đã chậm một bước. Sợi xiềng xích đón gió phình to ra, lượn một vòng rất nhanh quấn quanh người hắn và Kim Đồng. Thân thể Hàn Lập bị siết chặt không thể nhúc nhích. Hắn thầm than một tiếng chủ quan, đồng thời không khỏi cười khổ một tiếng, do phương pháp nắm giữ sợi tơ pháp tắc của bản thân có hạn, nếu không hắn dùng sợi tơ Thời gian pháp tắc để phong ấn thì tất nhiên đối phương chẳng thể cách không điều khiển chúng được. Kim Đồng cũng giống như vậy, toàn thân bị xiềng xích màu đen trói buộc, kim quang trên người liền biến mất, cái miệng chí chóe chói tai. Hai sợi Cách Nguyên Pháp Liên này xuất hiện, cả Linh Vực màu đen lại rung động, càng thêm nồng đậm. Mười sáu sợi xiềng xích màu đen bên cạnh Phong Thiên Đô phóng tới, thoáng mơ hồ rồi biến mất vô tung. Sau một khắc, khắp nơi bên trong Linh Vực màu đen hiện ra từng sợi xiềng xích, chúng đan xen quấn chặt vào nhau. Trong nháy mắt, biến thành một cái lồng giam bằng xiềng xích, giam cầm tất cả mọi người lại. Trên thân mọi người đều bị vài sợi xiềng xích quấn chặt vài vòng, giống như con ruồi ở trên mạng nhện, không thể động đậy. "Không thể tin được, ngươi không cần trợ giúp của ngoại lực, Linh Vực cũng đạt tới Hóa Linh cảnh. Tuy nhiên nếu không có ngoại lực hỗ trợ, chỉ dựa vào sức của mình ngươi, cũng chẳng thể chống đỡ được cái Linh Vực này bao lâu nữa, lực lượng pháp tắc sẽ rất nhanh cạn kiệt. Chư vị không cần sợ hãi!" Lạc Thanh Hải đang bị dây xích trói lại, vẫn bình tĩnh nói. Vừa nói chuyện, toàn thân y đại phóng lam quang, vô số hư ảnh sóng lớn xanh thẳm ở trong lam quang nổi lên, quấn lấy hắc quang chung quanh, ra sức giằng co. Cách Nguyên Pháp Liên có thể giam cầm Tiên linh lực nhưng không thể giam cầm được lực lượng pháp tắc của bọn họ. Những Kim Tiên khác nghe thấy vậy, cũng vững tin hơn, thi triển hết thần thông pháp tắc mong thoát khỏi giam cầm của xiềng xích màu đen. Lồng giam xiềng xích lắc lư liên tục, rung động ầm ầm. Sắc mặt Phong Thiên Đô trắng xám, khẽ hừ lạnh, phun ra một ngụm máu trước người, ngưng tụ thành một quả cầu máu cỡ quả trứng gà. Sau đó hai tay lão bấm niệm pháp quyết, thao túng nhỏ xuống từng sợi xiềng xích của lồng giam vài giọt máu. Lồng giam xiềng xích vốn đang rung động liên tục, khi được giọt máu dung nhập vào, mặt ngoài lượn lờ hắc quang, từ từ vững chắc lại. Phong Thiên Đô thấy vậy, mới thở nhẹ ra một hơi. Lạc Thanh Hải nói không sai, Tiêu Tấn Hàn nhờ năm cái cột đá mới đưa Linh Vực lên tới Hóa Linh cảnh. Mặc dù làm như vậy chỉ là thủ thuật nên so với Linh Vực Hóa Linh cảnh bình thường thì yếu hơn một bậc, nhưng ngược lại tiêu hao của bản thân cũng ít hơn nhiều. Mà giờ này lão ta bằng sức lực bản thân, thi triển ra Linh Vực Hóa Linh cảnh, đối phó cùng lúc với rất nhiều Kim Tiên, dĩ nhiên Tiên linh lực và lực lượng pháp tắc tiêu hao rất lớn. "Chư vị với tư cách là thế lực lớn có vai vế của Bắc Hàn tiên vực, đã có lòng chứng kiến Phục Lăng tông ta không ngừng phát triển, đợi sau khi Phong Thiên Đô ta đây tiến giai Thái Ất, sẽ bày tiệc rượu đáp tạ vong hồn chư vị!" Phong Thiên Đô hít sâu một hơi, một mặt tiếp tục duy trì Linh Vực, một mặt chậm rãi nói. "Phong Thiên Đô, ngươi là loại lòng lang dạ thú, hôm nay Lạc mỗ liều mạng hao tổn một thân tu vi, cũng sẽ không cho ngươi toại nguyện!" Lạc Thanh Hải giận dữ hô. Khi nói chuyện, y phun ra một ngụm máu, không tiếc hao tổn chân nguyên thúc dục Linh Vực khiến cho hắc quang trên bề mặt lồng giam xiềng xích lại tiếp tục sáng rực lên. "Các vị đạo hữu, Thái Ất đan đã gần ngay trước mắt, các vị cam tâm trơ mắt nhìn Phong Thiên Đô lấy sao? Lão thân không cam lòng, Nam Lê tộc ta thề không đội trời chung với Phục Lăng tông!" Bà lão tóc bạc quát lớn. Những người khác nghe vậy, hai mắt như muốn phun lửa, vùng vẫy dồn dập, cố gắng thoát khỏi trói buộc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]