Dịch: GinNguyen
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Suốt thời gian Nguyên Anh ở trong lôi trì, Hàn Lập cảm thấy mỗi một khắc trôi qua đều cực kỳ thống khổ, bảy ngày trôi qua lại cảm giác như qua bảy mươi năm vậy.
Vào một đêm, giữa không trung truyền đến một tiếng sét.
Một đạo kim sắc lôi quang tựa như dãi ngân hà cắt ngang chân trời, làm cả màn đêm rực sáng như ban ngày.
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, đạo lôi quang kia cũng dần tối lại, tòa lôi trì màu vàng cũng tan dần theo, triệt để biến mất trên vòm trời.
Một Nguyên Anh bé nhỏ cao khoảng ba bốn tấc từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, ngũ quan bình thường, nét mặt tươi cười, toàn thân tỏa ra kim sắc quang mang chói mắt, nhìn từ xa như một mặt trời màu vàng nho nhỏ.
Chỉ thấy Nguyên Anh kia chậm rãi rơi vào đỉnh đầu Hàn Lập, nhìn quanh một chút, lại duỗi lưng một cái, tiến nhập vào đầu Hàn Lập.
Hàn Lập vốn một mực khoanh chân nhắm mắt, lúc này bỗng nhiên mở hai mắt ra, hai đạo kim quang giống như thực chất từ trong mắt bắn ra, ly thể đến ba thước, thoạt nhìn hơi có chút cổ quái buồn cười.
Bất quá tình huống cũng không kéo dài lâu, mí mắt hắn chớp vài cái, kim quang kia dần dần thu liễm, cuối cùng triệt để chui vào đáy mắt biến mất không thấy gì nữa, tinh quang trong mắt lại càng thêm ngưng thực rõ ràng.
Tâm hắn vừa động, quanh thân tỏa ra kim quang, Chân Ngôn Bảo Luân hiện ra sau lưng, lóe lên bay đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-chi-tien-gioi-thien-pham-nhan-tu-tien-2/1461453/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.