Dịch giả: loki1994 "Đây là thứ quỷ quái gì vậy?" Đại hán khôi ngô nhìn ngân diễm phía trên, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệt. Hai người còn lại cũng lộ ra sắc mặt giống như vừa gặp phải quỷ, bộ dạng đầy uất ức, hận không thể lập tức chạy trốn. "Rống..." Quanh thân của Kim mao Cự Viên có nhiều vết cháy, khí tức dữ tợn bên trong hai con mắt càng lúc càng nồng đậm. Ngay vị trí ngực bụng của Cự Viên sáng lên bảy điểm tinh quang hơi mờ. Hai tay nó đột nhiên vung lên một quyền khổng lồ hướng đến vị trí của Huyết cốt Cự Nhân. Quyền ảnh to lớn màu vàng bên trong có chứa bạch quang mờ mịt mang theo thế như vạn tấn gào thét bay ra, đập ầm ầm vào lồng ngực của Huyết cốt Cự Nhân. "Ầm ầm", một tiếng vang thật lớn! Vô số xương cốt huyết sắc nổ tung, hoá thành xương vụn bay đầy trời, rơi xuống khắp nơi. Một nửa Huyết cốt Cự Nhân còn lại, thân thể tàn phế lung lay lay sắp ngã. Cuối cùng, không chịu được nữa liền đổ sập xuống biển, toát ra một mảng khí trắng, tan rã không còn chút dấu vết. Cùng lúc đó, Pháp bảo trống to làm bằng da người, tỳ bà làm bằng xương trắng và khánh cổ xanh đen trong tay ba người Thiều Sơn Tam Sát cũng đồng loạt vỡ ra, hoá thành ba vầng sáng chói mắt. Từng luồng gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được, giống như sóng to gió lớn lan ra quét sạch khắp bốn phương tám hướng. Những nơi nó đi qua, hư không đều vang lên tiếng oanh minh không ngừng. Từng luồng trùng kích kịch liệt khiến cho ba người Thiều Sơn Tam Sát bị chấn động chảy ra máu tươi lênh láng, thân người bị bắn ra xa ngoài trăm trượng. Tại một chỗ khác, thân hình của Cự Viên dần dần thu nhỏ lại, trở về hình dạng con người. Hàn Lập phất tay đánh ra một chiêu, lập tức Ngân diễm Hoả điểu vừa mới lập được đại công, thu hồi đôi cánh lại chao liệng một vòng rồi bay về, chui vào bên trong tay áo của hắn rồi biến mất. Thông qua sự liên hệ bởi thần hồn, Hàn Lập phát hiện Tinh Viêm Hoả Điểu hình như bởi vì lúc nãy được ăn huyết diễm no nê mà có vẻ hơi hưng phấn, hắn nghĩ hơn phân nửa là sẽ có thu hoạch được gì đó. "Đi mau!" Trong hư không, cách đó hơn trăm trượng, Đại Sát vừa mới ổn định được thân hình liền hét lên một tiếng, hai người còn lại thần sắc hoảng sợ bay vọt tới trước người của gã. Bọn họ một tay đồng thời bấm niệm một cái pháp quyết kỳ dị, mặt khác lại cho nổ tung một cánh tay của mình, hoá thành một chùm huyết vụ, bao phủ lấy ba người bọn họ. Ba người bị huyết vụ cuốn lấy, loé lên một cái liền hoá thành một luồng độn quang huyết hồng kinh thiên động địa bắn thẳng lên trời với tốc độ nhanh kinh người, trong nháy mắt đã vượt qua hơn nghìn dặm. Hàn Lập thấy vậy, bên trong cơ thể khẽ rung động, từng luồng lôi điện màu bạc trong chớp mắt lan ra toàn bộ cơ thể hắn. Một tiếng sấm rền vang, cả người hắn liền biến mất ngay tại chỗ. Tại một nơi cách đó hơn vạn dặm, thân hình ba người Thiều Sơn Tam Sát thoáng cái hiện ra, sắc mặt tái nhợt như tàu lá chuối, đã dần bình tĩnh lại. Bọn họ vừa định sử dụng một chút đan dược, điều dưỡng hô hấp thì liền nghe phía trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng sét đùng đoàng rền vang. Từng luồng hồ quang điện màu bạc cỡ cái chén ăn cơm cuồng thiểm, sau đó liền đan xen quấn lấy nhau tạo thành một trận bàn lôi quang điện đường kính hơn 10 trượng. Ở trung tâm lôi trận là thân ảnh Hàn Lập đang lơ lửng, sắc mặt hững hờ. Bỗng nhiên hắn giơ tay ra đánh một trảo vào hư không. Hồ quang điện màu bạc ở xung quang còn chưa kịp tan đi liền lập tức ngưng tụ lại với nhau, hóa thành một viên lôi cầu trắng tinh phát ra từng tiếng oanh minh liên tiếp, nằm gọn trong tay Hàn Lập. Hàn Lập khẽ vẫy tay, ném lôi cầu trong tay xuống dưới. Một tiếng oanh minh kinh thiên động địa vang lên dữ dội. Ba người Thiều Sơn Tam Sát cảm nhận được một cảm giác sợ hãi áp bức kinh người từ trên trời giáng xuống, hồn vía đều bay lên trời. Bọn họ nguyên khí đã tổn thương khá nhiều, căn bản là không có cách nào trốn thoát được, chỉ có thể sử dụng tay còn lại nhanh chóng bấm niệm pháp quyết khiến cho quang mang quanh thân cuồng thiểm, tế luyện tất cả các Pháp bảo để tăng thêm khả năng bảo vệ thân thể. Ầm ầm! Một luồng lôi trụ màu bạc to như vạc nước từ trên chín tầng trời bắn thẳng xuống, nuốt lấy thân ảnh ba người bọn họ. Từng tiếng nổ tung vang dội kéo theo từng âm thanh kêu gào thảm thiết vang lên, Thiều Sơn Tam Sát ở bên trong Tế Lôi Thuật, thần hình câu diệt! Hàn Lập liếc nhìn đám tro tàn đang rơi xuống mặt nước. Sau đó, điện quang lóe lên quanh thân, thân hình hắn từ từ biến mất. ... Khoảng nửa tháng sau. Bên trong điện Quân Thiên tại phủ Đảo Vương, thành Hắc Phong. Một nam tử mặc cẩm bào khí thế hùng hồn, đang ngồi ngay ngắn trên đại ỷ khắc hoa, tay khẽ vuốt cằm nhìn qua nam tử mặc áo bào màu xanh. Trong mắt nam tử cẩm bào lộ ra vẻ tán thưởng không chút che giấu. "Liễu đạo hữu, lần này tiểu nữ Vũ Tình có thể bình yên trở về Hắc Phong đảo, công lao của ngươi là lớn nhất. Lúc trước ta có nói sẽ có hậu tạ, ngươi muốn cái gì thì cứ việc nói ra." Nam tử tươi cười, cao giọng nói ra. Nam tử mặc áo bào xanh đứng trong điện chính là Hàn Lập. "Lục đảo chủ, sỡ dĩ tại hạ nhận nhiệm vụ này không phải vì bất cứ kì trân dị bảo gì. Chỉ là hy vọng có thể có được một danh ngạch, đợi đến lúc mở ra Truyền Tống Đại trận có thể thuận lợi rời khỏi Hắc Phong Hải vực là được rồi." Hàn Lập bình tĩnh đáp. "Chỉ thế thôi?" Lục Quân khẽ giật mình, có chút không dám tin hỏi. "Chỉ thế thôi." Hàn Lập xác nhận nói. "Lúc ngươi cứu được tiểu nữ và hộ tống về đây, Vũ Tình có nói với ta một chút chuyện về ngươi. Quả thực không giấu giếm, ta cũng là người quý trọng người tài, dự định để cho ngươi ở lại đây, trở thành một trong những Phó đảo chủ ở Hắc Phong đảo này cũng không phải là chuyện khó khăn gì." Lục Quân suy nghĩ một chút liền nói. "Đa tạ đảo chủ nâng đỡ, tại hạ có nguyên do không thể không rời khỏi nơi này. Đành phải phụ lòng tốt của đảo chủ rồi." Hàn Lập có chút áy náy nói ra. Lục Quân nghe vậy, thần sắc có chút thất vọng không giống như đang giả vờ chút nào. "Đã như vậy thì ta cũng không thể cưỡng ép ngươi được. Danh ngạch truyền tống lần này, ngươi có một chỗ. Ngoài ra, ta còn có một chút lễ vật coi như tạ lễ, mong rằng ngươi không từ chối." Nói rồi, gã vung tay lên, một cái túi trữ vật màu xanh biển liền bay ra, rơi xuống trước người Hàn Lập. Hàn Lập cũng không từ chối, lấy tay bắt lấy. Hắn cảm tạ một tiếng, sau đó liền cáo từ rời khỏi điện. Sau khi hắn rời khỏi đây, Lục Vũ Tình lúc này đã thay bộ quần áo mới tinh mới bước ra từ phía sau đại điện. Nàng đi đến bên cạnh Lục Quân, sắc mặt tràn đầy vẻ thất vọng. "Phụ thân, tại sao người không thử giữ lại Liễu đại ca một chút nữa? Chẳng lẽ người không tin lời nói của con hay sao?" Nàng có chút thất vọng, nói ra. "Hoàn toàn không phải vậy. Ta cảm thấy thực lực của người này, nếu so với lời nói lúc trước của con, còn muốn cao hơn một bậc." Vẻ mặt Lục Quân có chút trịnh trọng, nói ra. "Nếu là như vậy, tại sao phụ thân còn để..." Lục Vũ Tình chưa kịp nói xong, liền bị Lục Quân khoát tay áo làm cho im bặt. "Thứ nhất, người không phải là vật trong ao, cũng không muốn lưu lại Hắc Phong Hải vực này. Thứ hai, ta cũng không hoàn toàn tin tưởng hắn, giữ bên người chưa chắc là chuyện tốt. Cho nên, hắn có thể rời khỏi nơi này, đó mới chính là lựa chọn tốt nhất." "Thế nhưng mà..." Lục Vũ Tình còn muốn nói thêm gì đó, đột nhiên nghe Lục Quân trầm giọng nói tiếp: "Vũ Tình! Bây giờ, Hắc Phong đảo của chúng ta gặp phải tình huống cực kỳ phức tạp mà ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu. Sự tình của đại ca ngươi ta rất mệt rồi, nếu lần này ngươi không được Liễu Thạch kịp thời cứu về, ngươi có biết sẽ tạo ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?" "Con... Thật xin lỗi, phụ thân." Lục Vũ Tình nghe vậy, sắc mặt trở nên ảm đạm, rưng rưng nước mắt, yếu ớt nhận sai. Lục Quân thở dài, không đành lòng trách móc nặng, ôm lấy con gái vào lòng, vỗ nhè nhè vào bờ vai của con mình. Cùng lúc đó, Hàn Lập sau khi rời khỏi phủ Đảo chủ, trực tiếp bay ra khỏi Hắc Phong thành, hướng về Dậu Dương Sơn. Trở lại động phủ, hắn đi qua khỏi nhà chính, đến hậu viện. Sau khi hắn đánh ra mấy đạo pháp quyết để mở trận pháp che giấu, một vườn thảo dược nho nhỏ liền xuất hiện trước mắt hắn. Ở chính giữa vườn thảo dược, một mầm non thực vật màu tím đen đang đứng lẻ loi trơ trọi, nếu so với cỏ dại ở ven đường thì không có chút khác biệt gì, nhìn nó rất bình thường. Nhưng mà, trên thực tế, mầm non này chính là hạt giống của Đản Hồn hoa được hắn đổi từ bên trong Vô Thường Minh. Hàn Lập chăm sóc tỉ mỉ lắm mới có thể mọc lên được mầm non. Hiệu suất nảy mầm của hoa này cực kỳ thấp. Mặc dù hắn có rất nhiều hạt giống, nhưng sau khi sử dụng hơn phân nửa, mới có thể chăm sóc ra được một mầm non như vậy. Hắn thấy hoa này không gặp chút trở ngại nào mới yên lòng một chút. Sau đó, Hàn Lập bố trí lại trận pháp che giấu, đi về trong phòng mình. Hàn Lập lấy ra túi trữ vật được Hắc Phong đảo chủ cho, cũng không vôi vàng mở ra mà dùng thần thức để tra xét rõ ràng bên trong. Sau khi xác nhận không có gì kỳ quái, hắn mới mang đi luyện hóa, lấy ra đồ vật bên trong túi. Đồ vật trong túi trữ vật rất ít, ngoại trừ một cái lệnh bài màu đen lớn chừng bàn tay ra thì chính là một đống nhỏ Cực phẩm Linh thạch. Hàn Lập đếm qua một chút, ước chừng có khoảng 200 khối, cũng coi như là thu hoạch không tồi. Hắn tiện tay thu hồi Linh thạch, sau đó đem miếng lệnh bài kia đánh giá cẩn thận. Lệnh bài này cầm hơi nặng tay, phía trên trải đầy linh văn, một bên mặt khắc lấy hai chữ "Hắc Phong", mặt còn lại là hai chữ "NA Di". Thấy như thế, nội tâm hắn thở ra nhẹ nhàng. Chuyến đi này, mặc dù gặp phải một chút trắc trở, nhưng cuối cùng cũng đạt được mục đích. Xuân qua đông đến, trong nháy mắt đã trôi qua hơn ba năm. Hiện tại, số lượng tu sĩ bên trong Hắc Phong thành, nhất là tu sĩ cấp cao từ Hợp Thể kỳ trở lên càng ngày càng nhiều. Trong thành, khắp nơi đều treo đèn kết hoa, giống như đang muốn tiến hành một sự kiện trọng đại gì đó. Đại Đấu giá hội ở Hắc Phong thành cứ trăm năm một lần sắp được tổ chức, quả thực có thể xem như một sự kiện trọng đại! Mỗi lần diễn ra Đại Đấu giá hội đều sẽ xuất hiện các loại tài liệu cực kỳ trân quý, điển tịch công pháp cao cấp, các loại cực phẩm đan dược, thâm chí có chút trân bảo sẽ chỉ xuất hiện ở Đại Đấu giá hội mà thôi. Tất cả tu sĩ cao cấp ở Hắc Phong Hải vực giống như đều đang tụ tập ở đây. Thậm chí một số thế lực đối địch với Hắc Phong đảo cũng tạm dừng giao đấu, ký kết hiệp nghị đình chiến, cử người đến Hắc Phong đảo tham gia thịnh hội. Trên đỉnh núi Dâu Dương, tại một tòa động phủ nào đó đang yên lặng bên vách núi. Cửa lớn đóng chặt từ từ mở ra, Hàn Lập từ từ đi ra. Nhưng mà, giờ phút này, hắn không có sử dụng gương mặt thật của mình mà dùng mặt nạ của Vô Thường Minh để huyễn hóa thành một đại hán râu quai nón với làn da đen thui. Đứng từ động phủ ở Dậu Dương sơn, có thể thấy rõ ràng tình cảnh bên trong Hắc Phong thành giờ phút này cực kỳ náo nhiệt. Hàn Lập mỉm cười, đối với Đại Đấu giá hội trăm năm một lần này, nội tâm của hắn cũng có chút mong chờ. Nghĩ như vậy, thân hình hắn nhoáng lên, hóa thành một đạo thanh quang bay về bên trong thành. Khu vực trung tâm Hắc Phong thành, một tòa cung điện hùng vĩ màu vàng đứng im đang lơ lửng giữa không trung. Cung điện này cao chừng trăm trượng, diện tích cực kỳ lớn, sử dụng ngọc thạch màu vàng để xây dựng, tản ra một tầng oánh quang màu vàng, nhìn cực kỳ đẹp đẽ hoa mỹ. Trên cửa chính của cung điện có tấm biển viết ba chữ lớn "Kim Vân Các", như rồng bay phượng múa. Ngoại trừ cửa chính để vào Đại điện, thì ở ba hướng còn lại cũng đều có một cửa ra vào. Bốn cái cầu thang màu vàng to lớn duỗi ra từ cung điện nối với mặt đất ở mỗi cạnh. Thỉnh thoảng, có từng luồng độn quang đáp xuống cầu thang, đi vào bên trong Kim Vân các. Kim Vân các này chính là hội trường diễn ra Đại Đấu giá hội.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]