Mặc đại phu thoáng có chút kinh ngạc nhìn về phía dưới bàn tay trái của mình, sau đó mới chuyển ánh mắt hướng Hàn Lập mở miệng nói với giọng khinh miệt:
"Có ý tứ, xem ra một năm nay ngươi cũng không có nhàn rỗi, dĩ nhiên cũng có thể luyện ra một công phu cổ quái như vậy? Bất quá ngươi đừng tưởng rằng bằng vào ba miếng võ mèo cào của ngươi thì có thể là đối thủ của ta sao?"
"Xem ra, cũng tốt thôi đã một thời gian rồi ta chưa động thủ, hôm nay tự mình ra tay hoạt động giãn gân cốt cũng không tệ, ta cho ngươi ra tay trước!"
Hàn lập không để ý tới đối phương dùng ngôn ngữ đả kích mình, hắn quyết định ra tay trước để chiếm tiên cơ.
Tay trái Hàn Lập cầm đoản kiếm giơ ngang mặt làm cho đối phương chú ý, đồng thời tay phải cho vào miệng túi trắng nhỏ treo ở bên hông, thọc tay vào trong vốc một vốc bột trắng, sau đó hắn phất tay ra, một màn bụi trắng xuất hiện, che khuất hoàn toàn Hàn Lập khỏi tầm nhìn của Mặc đại phu, hơn nữa, rất nhanh sau đó, làn khói trắng này lan ra khắp căn phòng, khiến cho cả căn phòng mù mịt bụi trắng, ngay cả đưa tay ra cũng không thể nhìn rõ được năm đầu ngón tay. Thân ảnh Hàn Lập dần dần biến mất sau lớp bụi trắng.
Mặc đại phu cau mày, đối với nhất cử nhất động này của Hàn Lập có chút ngoài ý liệu, bất quá nội tâm lão cũng không có gì biến động, với kinh nghiệm của lão, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2324312/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.