Hàn Lập đương nhiên không biết người áo lam và người áo vàng nói chuyện với nhau, hắn cũng cảm thấy may mắn vì đã tránh được một kiếp nạn này, mặc dù đối với người áo lam nọ cũng có chút tức giận, nhưng rất rõ ràng thực lực của hai người cách xa Hàn Lập, thật có cảm giác đào thoát lên trời được, cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Sau một hồi bị người áo lam quấy rối, Hàn Lập tâm cũng không cách nào tĩnh lại, tâm cảnh ban đầu bình thản cũng không cách nào bình phục lại. Hắn thở dài, đứng lên, chuẩn bị tính tiền rời khỏi tửu lâu.
Lúc này trên đường cái bên ngoài, đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa như có như không, hơn nữa cũng là từ xa vọng đến, càng ngày càng rõ ràng.
Hàn Lập tinh thần chấn chỉnh lại, thân hình đang đứng lên lại ngồi trở về, cũng đưa mắt một lần nữa nhìn ra đường.
Căn cứ vào tin tình báo của Tôn nhị cẩu, tiếng vó ngựa này hẳn là của đại tiểu thư Mặc Ngọc Châu của Mặc phủ từ ngoại thành trở về.
Nghe nói vị thiên kim của Mặc phủ này từ nhỏ đã không thích những gì của con gái, chỉ thích võ nghệ, cũng từ các cao thủ của Kinh Giao hội học được một thân bản lĩnh không tệ.
Làm cho người ta trợn mắt cứng lưỡi chính là, vị tiểu thư Mặc phủ lại đam mêm săn bắn như là cánh đàn ông, cứ ba ngày lại cỡi ngựa ra rừng cây ngoại thành làm một vòng. Bởi vậy rất nhiều công tử theo đuổi cô gái này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2324191/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.