Chương trước
Chương sau
Hàn Lập cảm thấy trong miệng khô khốc, không nghĩ tới bản thân ngàn vạn lần cẩn thận, lại bị người khác phục kích, mà lại gặp phải tình huống ác liệt nhất, lấy một địch hai!

Lúc này, vị trí của hắn, trong tài liệu gọi là "Nhất tuyến thiên", hoàn cảnh cực kỳ hiểm ác, nếu không ngự khí phi hành, cả đoạn đường chỉ có một con đường nhỏ này, là có thể thông tới khu trung tâm.

Mà hai bên đường nhỏ, đều là vách núi cao vòi vọi, cho dù Hàn Lập có công phu võ công tuyệt thế khinh công của thế tục, cũng không dám xem thường mà trèo lên!

Cho nên ngự khí phi hành trực tiếp bay qua, càng không cần phải nói tuyệt đối là hành vi tự sát, rõ ràng là làm bia cho người khác tập kích. Không đến lúc tất yếu, đệ tử các phái ai cũng sẽ không đi làm cái chuyện ngu ngốc này! Hơn nữa với kinh nghiệm của các vị tiền bối đã trải qua, cũng nói cho bọn họ biết điểm này, ngự khí phi hành là hành vi tuyệt đối nghiêm cấm trong cấm địa, nếu không chỉ có kết cục bỏ xác.

Hàn Lập khi tiến vào nơi đây, do dự một hồi, nhưng cũng không dám dùng con đường ngắn nhất mà bay qua, cho nên đành phải thành thật đi theo con đường nhỏ này, chậm rãi mà đi.

Đương nhiên, đã biêt nơi này hung hiểm, Hàn Lập đã mười hai phần cẩn thận, dọc theo đường đi, thời khắc nào thần kinh cũng tập trung căng thẳng. Nhưng hắn vừa mới bước tới chỗ giao nhau của con đường, con chưa kịp thở ra, không có chút dấu hiệu nào, đã bị hai người này ngăn chận đường lui trước sau.

Hàn Lập thấy biểu tình hung ác của gã râu quai nón, đã biết có nói gì thì cũng vô dụng! Trước hết tung một cái phòng ngự thủy tráo trên người, tiếp theo phóng ra Phi thiên thuẫn, trong tay cầm sẵn pháp khí "Kim phù tử mẫu nhận" cùng một tấm phù lục "Thổ lao thuật" sơ cấp bậc cao.

Tên râu quai nón cùng người phía sau, lạnh nhạt nhìn nhất cử nhất động của Hàn Lập, không có chút ý muốn ngăn cản cùng tấn công, xem ra hai người đều tràn đầy tin tưởng mười phần nắm chắc có thể thu thập Hàn Lập, lúc này mới có vẻ thong dong như thế.

Cái này cũng khó trách! Người phía sau trông bộ dáng cũng là tới đỉnh điểm của tầng mười hai, càng không nói tới tên râu quai nón công pháp phải đến tầng mười ba. Bọn họ đối mặt với Hàn Lập chỉ tới tầng mười một, tự nhiên thấy mười phần thì hết chín là đã ổn, chỉ là chuyện nhỏ!

Hàn Lập thấy vậy, khẽ liếm liếm môi, thầm cười lạnh. Đối phương một khi đã như vậy, hắn tự nhiên phải lợi dụng điểm này.

Vì thế, trong khi bất động thanh sắc, Hàn Lập hơi di động thân hình, đưa bản thân với hai người thành thế hai góc, đở phải hai đầu thụ địch. Quả nhiên hai người này cũng không có thừa dịp cơ hội này công tới.

Từ khi bước vào tu tiên giới tới nay, đây là lần gặp kình địch mạnh nhất, Hàn Lập cũng không thể không cảm thấy sợ hãi.

Tuy bị ép buộc phải đánh với người khác, nhưng cũng không đại biểu cho việc đối với bản thân cũng không có chút tin tưởng. Hàn Lập tự biết tuy pháp lực thua xa, đánh lâu sẽ bất lợi, nhưng pháp khí cùng phù bảo trên người cũng đủ để bù lại tất cả chênh lệch này.

Hơn nữa nếu thật sự không được, hắn đem "Thiên lôi tử" xuất ra, tiêu diệt một người trong đó, cũng không phải là chuyện khó khăn.

Chính là hắn có nỡ lấy ra dùng hay không, đó lại là chuyện khác.

Chẳng qua, Hàn Lập cũng có chút nghi hoặc, vì sao tên râu quai nón cùng với người của Thiên khuyết bảo không có chém giết lẫn nhau, ngược lại liên thủ, cái này đối với sư huynh đệ cùng môn phái mà nói, cũng là chuyện bình thường. Nhưng hai người này, rõ ràng không phải là người cùng một môn phái!

"Tiểu tử, lá gan của ngươi cũng không nhỏ! Bên ngoài cấm địa, dám chọc tức ta, còn liếc mắt với con tiện nhân kia, hiện tại phải lấy cái mạng nhỏ của ngươi ra mà bồi tội!" Tên râu quai nón như hung thần ác sát nói.

Sau đó người này quay đầu lại, nói với người của Thiên khuyết bảo:

"Nghiêm huynh đệ, tiểu tử này cùng ta có thù oán, cứ giao cho mình ta đối phó là được rồi, ta muốn đích thân chiêu đãi người này. Phải cho hắn biết, tu tiên giới không phải hỗn xược như vậy! Muốn không đắc tội với người khác, trước tiên ánh mắt phải lịch sự rồi hãy nói!"

Người của Thiên khuyết bảo nghe xong, nhún vai không thèm để ý nói:

"Tùy ngươi thôi, ta ở một bên hỗ trợ là được rồi. Chẳng qua, cũng đừng giống như lần trước vậy, lật thuyền trong cống rãnh! Nếu không, lại thiếu ta một lần ân tình cứu mạng!"

"Ha ha, lần đó tuyệt đối là việc ngoài ý muốn! Hiện tại đối phó với tên lính mới này, ta xuất ra một nửa thực lực đã là quá dư thừa rồi!" Tên râu quai nón đầu tiên là đỏ mặt lên, nhưng sau đó bĩu môi khinh miệt nói.

"Khụ, ngươi cứ tự lo thân đi! Ta cũng không hy vọng, có một ngày vì thế mà nghe tin xấu của ngươi. Dù sao cũng là bằng hữu rượu thịt nhiều năm, tìm được một người hợp tính cũng không dể!"

Người của Thiên khuyết bảo, lắc lắc đầu, tựa hồ đối với sự tự đại của tên râu quai nón, cảm thấy đau đầu! Chẳng qua, hắn cũng không cho rằng đối thủ trước mắt, có thể tạo thành uy hiếp gì đối với lão hữu của mình. Sau khi nói xong, hắn ở một bên nhìn chăm chú!

Hàn Lập ở một bên, nghe rõ ràng lời đối thoại của hai người. Từ trong đó cũng rút ra một số điều làm rõ ràng sự nghi hoặc trong lòng.

Hai người này thì ra vốn là bằng hữu, quan hệ trông ra cũng không tệ.

Hai người này khẳng định là liên thủ đối địch khá ăn ý, so với người bình thường lâm thời liên thủ thì khó ứng phó hơn nhiều. Nghe khẩu khí của đối phương, tựa hồ phối hợp cũng không phải chỉ mới một lần!

Hàn Lập không khỏi rất là buồn bực!

"Xem ra chỉ có xuất thủ đoạn lôi đình, trước tiên giải quyết một tên, tên còn lại sẽ dể dàng hơn nhiều! Chẳng qua, cái này cũng thật là tà môn! Vốn đệ tử các phái tùy cơ mà truyền tống đi, lại còn có thể để cho bọn họ tới cùng một chỗ. Thật sự là không có thiên lý!" Hàn Lập hận hận thầm nghĩ, đối với hai người này có vận khí như thế, rất là hoài nghi cùng với bất bình!

Hàn Lập không biết, trong lòng của người thuộc Thiên khuyết bảo kia, cũng đang dương dương tự đắc về việc này.

Người này, thấy gã râu quai nón, đi về phía Hàn Lập, liền không khỏi tự suy nghĩ lẩm bẩm, nghĩ tới cùng bạn tốt có thể tụ tập lại cùng một chỗ công thần lớn nhất chính là "Dung linh phù".

"Dung linh phù bậc cao này thật sự hữu dụng, chỉ cần một khắc trước khi vào cấm địa, hai người đồng thời sử dụng phù lục này, liền có thể đem linh khí hai người tạm thời liên kết với nhau, được cấm chế truyền tới cùng một chỗ. Tuy nhiên nghe người ta nói, khả năng thành công cũng chỉ là năm - năm, hơn nữa giá tiền rất lớn, vượt xa các phù lục sơ cấp bậc cao khác. Nhưng bọn họ dù sao cũng đã thành công, có thể mai phục tại nơi đây, liên thủ xử lý đệ tử các phái khác, có thể nói là đại thu hoạch!"

"Nói lại, hắn ta cũng không phải là ngốc! Bỏ ra số tiền lớn mạo hiểm đến cấm địa này, cũng không phải vì linh dược kia mà đa số mọi người như hổ rình mồi, chỉ là vì có thể quang minh chính đại giết người đoạt bảo, kiếm tiền mà thôi, lại không hề có hậu hoạn gì. Tin tưởng rằng chỉ cần hai người bọn họ liên thủ, chỉ cần không động đến các cao thủ, nói vậy có thể dễ dàng hoàn thành mục đích này. Tiếp theo là tìm một chỗ mà trốn vào, đợi cho đến khi hết thời gian, liền có thể an toàn đi ra ngoài! Cái này thật sự là kế hoạch cực kỳ hoàn mỹ, cũng chỉ có bản thân mới có thể tưởng tượng ra thôi!" Người của Thiên khuyết bảo tưởng tượng tới tiền đồ tốt đẹp sau khi rời khỏi đây, không khỏi cảm thấy lâng lâng, tâm thần tự nhiên không để ý tới đại chiến sắp phát sinh.

Lúc này, gã râu quai nón hạ cái túi màu xanh xuống, nhe nanh cười hướng về phía Hàn Lập mà đi tới, tựa hồ muốn ra tay.

Chẳng qua, không biết là do vị bạn tốt kia nhắc nhở có tác dụng, hắn nửa đường lại sử dụng phù lục, làm cho quanh mình khởi lên một màn hào quang màu xanh biếc, gia tăng phòng hộ.

Gặp tình cảnh này, Hàn Lập hơi cau mày, có chút đau đầu!

Hắn vốn đối với thủ đoạn của Linh thú sơn có chút kiêng kị, chuẩn bị lợi dụng người này sơ sẩy, trước tiên xử lý người này. Nhưng hiện tại đối phương đã xuất ra phòng hộ pháp thuật, cái này không thể trong nhất thời có thể hoàn thành được.

Đương nhiên nếu xuất ra "Thiên lôi tử", người này có nhiều thủ đoạn hơn nữa cũng vô dụng, nhưng cái này cũng chỉ có một lần là tiêu hao hết, không đến nước sống chết trước mắt, thời điểm mấu chốt, Hàn Lập cũng không định dùng đến!

Một khi người này đã không được, Hàn Lập tự nhiên đem chủ ý chuyển sang trên người đệ tử của Thiên khuyết bảo.

Thấy người nọ đang chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, bộ dáng đang suy tư cái gì đó, một chút cũng không lưu ý đến tất cả tình tiết đang phát sinh, Hàn Lập trong lòng mừng rỡ, biết cơ hội đã tới!

Tiếp theo, cũng không suy nghĩ nữa mà đem "Thổ lao thuật" phù lục cầm trong tay, đột nhiên hướng về phía gã râu quai nón.

Kết quả, phù lục ở giữa không trung biến thành một đạo hoàng quang, bắn tới trên người đối phương, bao quanh lớp phòng ngự trên người gã râu quai nón, hình thành một lớp vỏ lớn hơn màu vàng, bao chặt lại ở trong, không thể đi tới chút nào nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.