Lữ Thiên Mông đột tử, mất đi linh lực duy trì mất trăm tiểu thước kia, trong chốc lát lập tức phát ra thanh quang, liền biến thành một tiểu thước nhỏ rơi xuống đất, ở giữa Hàn Lập, Tuyên Nhạc cùng với con Huyết tri thù kia.
Tuyên Nhạc mặt không chút thay đổi nhìn Hàn Lập, không có bất kỳ hành động gì, mà Hàn Lập hết nhìn con nhện lại nhìn sang Tuyên Nhạc, sắc mặt không đổi khoát tay tế xuất ra một lân thuẫn màu trắng, đồng thời bên người cũng xuất hiện tám con rối theo bạch quang từ người Hàn Lập phóng ra.
Tuyên Nhạc rốt cục cũng động dung một ít, khoát tay triệu hồi tiểu chung màu vàng, thản nhiên nói:
"Thực không nghĩ tới Hàn sư đệ cũng am hiểu khôi lỗ thuật, chẳng qua tu vi cũng không cao, những khôi lỗ này có thể là đối thủ của ta sao?"
Hàn Lập nghe xong thần sắc không đổi, chỉ lạnh lùng hỏi một câu:
"Huyết tri thù này phải là do ngươi cố ý thả ra?"
"Không sai!"
Tuyên Nhạc thừa nhận rất rõ ràng, đồng thời cũng lật cánh tay liền xuất hiện một vật giống như cái áo choàng bằng lụa đỏ mỏng xuất hiện trên tay.
"Ngươi không sợ ỷ quá thông minh? Cuối cùng bị con yêu thú này giết đi?" Hàn Lập kiếm liếm môi, cười lạnh nói.
"Ha ha! Giết ta? Những khôi lỗ này trừ thân thể cứng một chút thì có điểm nào còn có thể so với yêu thú cấp bốn?" Tuyên Nhạc trào phúng nói, thần tình rõ ràng là cực kỳ khinh thường.
"Chẳng qua, ngươi với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2323865/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.